18.9.10

.

phận nhận bao nhiêu cho đủ
phúc bao giờ , là bao giờ mới đến.



























































những buổi sáng như thế này bao giờ mới kết thức.
những thức dậy tồi tàn như thế này bao giờ mới ra đi.

3.9.10

.





... thương yêu,


Ra mẹ bị bệnh chần chừ,
Mẹ chần chừ đã 2 tiếng ,
chỉ với hai lựa chon , nên hay không nên, viết cái note này.
Thế là mẹ làm liều,

Mẹ thấy những rủi ro khi viết ra hoàn toàn không đáng ngại với mẹ.
Mẹ chấp hết.
nghe ngầu nhỉ.
Nếu là xấu hổ thì mẹ thấy chẳng có gì để xấu hổ cả,
mẹ hoàn toàn chân thành, trạm nghĩ của mẹ cũng xa phố càn nhiều đoạn xa rồi, mẹ không nghĩ càn.
Nếu là có ai bảo mẹ trẻ con, thì sure luôn, mẹ rất trẻ con và mẹ rất đàn bà , mẹ đàn bà trẻ con , không bớt đi vế nào được,
Với mẹ viết ra là mẹ có thiện chí, muốn mẹ giữ liên lạc với bản thân, không muốn mình cứ lần lữa mãi một lối đi.

Nãy mẹ đang xem figure drawing basics thì mẹ muốn lấy giấy ra vẽ
Mà giấy khổ to quá đi mất, thế là mẹ muốn có thật nhiều sketchbook , thế thì thật là sướng.
Có lẽ bản chất mẹ không phải là một con người hoàn toàn trong trẻo như nước suối.
Mỗi suy nghĩ gieo vào trong mẹ như hòn đó ném mạnh xuống nước, mẹ phải đi một đoạn suy nghĩ,
thì nước mới lắng và trong được.
Nhưng khéo có nhiều khi, mẹ tự hỏi việc gì phải trong.
Nếu cuộc đời này có một thứ công thức để khi người ta sống với công thức đó và có một cuộc sống vẹn mỹ,
thì chắc mẹ chịu.
Nhưng tất cả có xu hướng thiên về sự dễ chịu,
Và cho dù đó là một quyết định đau khổ mà con người phải làm như dứt thịt ra khỏi ruột mình,
Vì nó cũng mang đến một cảm giác dễ chịu sau đó.
Bỏ nhen, mẹ lang man đấy, cuộc đời mẹ còn nhiều nút thắt quá, động đến một thứ có liên quan là kéo theo một cái lưới toàn nút thắt.



Mẹ nhớ ra,
Có một cô kia tặng cho bố một cuốn sketchbook, nhỏ nhỏ xinh xinh màu đen.
Mẹ thích cuốn sketchbook ấy.
Nhưng mẹ chân thành nói là mẹ không thích việc đó .
Mẹ nghĩ hết sức đàn bà là lúc bố lấy quyển ấy ra vẽ bố lại nghĩ đến cô kia.
Ôi mẹ không thích thế.
Thế là nhanh cực nhanh trong chưa đầy 3 giây nữa,
mẹ nghĩ ra mẹ muốn đổi cái đấy với bố.
Mẹ muốn bắt bố đổi đấy.
Mẹ dễ sợ chưa?
Mẹ thấy bình thường!
Mẹ biết quá rõ tình cảm con người xuất phát từ những cái không có dụng ý như thế đấy.
Nhưng cũng may là nước trong ngay.
Mẹ làm một đoạn suy nghĩ trong vô thức như tất cả những gì diễn ra trong đầu mẹ nãy giờ hoàn toàn là vô thức.

Trong cuộc đời rộng này
,
bố còn gặp hàng triệu người nữa,
mẹ còn tiếp tục vô thức suy nghĩ như thế này, chẳng khác nào mẹ bảo ngay với bố, 'này anh chúng ta lên hoang đảo sống đi,
hoặc đi đến một nơi , toàn là đàn ông sống ấy, em không chịu được', thế có phải lành lặn hơn không.
Trời ạ, mẹ dại thế.
Mẹ mà yếu thế sao.
Mẹ mà nhỏ bé thế sao.
Với cả mẹ thích những người đối xử tốt với bố,
Và nếu bố nhận được nhiều quan tâm hơn, bố sẽ quen với điều đó , và dần bố sẽ biết cách quan tâm đến người khác.

Thế là mẹ không ghét cái quyển màu đen đó nữa,
Và mẹ không cảm thấy khó chịu với cái cô đó nữa.



Mẹ muốn làm một cái hồ nước thật sâu,
Lúc thuyền suy nghĩ của mẹ bơi, nước vẫn trong vắt.
Nhưng mẹ hi vọng, lúc cái hồ của mẹ sâu quá,
Cảm xúc của mẹ không bị lắng xuống.
Một cuộc sống không có những cảm xúc thật mạnh,
Mẹ không biết nó sẽ như thế nào.



Và trên cuộc đời này, mẹ cũng sẽ như thế,
còn gặp hàng tỉ người nữa, mẹ sẽ gặp nhiều người hơn bố kìa.
Bố liệu biết mà lo đấy.





Tình cảm của mẹ dành cho bố,
không biết bao giờ cạn nhỉ.
Mẹ chờ hoài không thấy nó vơi,
mẹ chờ nhìn thấy đáy
Rồi mẹ cũng quên đi,
Mẹ không chờ nữa.




Ước gì bố tặng cho mẹ một cuốn sketchbook nhỉ.




Hôm nay sinh nhật Doreamon !
Mẹ đi ra khỏi chỗ này đây.
Hẹn gặp ... thật lâu, lúc mẹ đã đi thật nhiều nơi làm thật nhiều việc.
Lúc mẹ có thể điền vào chỗ ... ấy mà không ngượng tay.


Yêu thương.