27.8.10
.
Từ lúc nào không biết, em nói chuyện, như là đời nợ em.
Nhìn gì em cũng muốn,
muốn đòi cho chính mình.
26.8.10
.
I saw him,
walking in
and
walking out
of my room
looking at me
countless times,
wordlessly.
and I feel
feel so numb
like,
falling into the room of despair,
it must be the smallest fall
into the smallest hole
because the sound is so frail
and all there is is feel.
It must be funny,
for people to think
how come such humans manage to stay alive
but when you do
but when you face
all you can feel
is the wordless feelings of despair .
Bình thường tôi sẽ hỏi
Chờ lấy dây mạng phải không.
Và nó sẽ nói một câu gì đó rất bắc kỳ mang ý nghĩa phẳng
Nhưng hôm nay tôi không nói đâu.
Tôi chờ nó nói ra một câu khác.
10.8.10
.
chưa bao giờ em nghĩ,
mình ghét một nơi chốn,
hai chữ tên gọi của nó,
và những thứ,
có thể ở đó,
vậy mà em vẫn ghét.
Rồi,
suy nghĩ bỏ sang một nơi khác
đi đến nơi em đã từng nghĩ
lần đầu tiên nhìn thấy,
thật đẹp quá,
hãy đến đó.
và hãy trở về ,để được thèm thuồng quay trở lại.
Nơi đó bây giờ em không còn nhớ được nó ở đâu trên thế giới này nữa,
Lúc đó em xem một bộ phim, một bộ phim cũng đã lâu rồi,
khi các cô con gái tóc còn xoăn ,
màu hãy còn vàng.
đàn ông mặc vest
họ ôm hôn nhau.
Subscribe to:
Posts (Atom)