26.8.10

.






I saw him,
walking in
and
walking out
of my room
looking at me
countless times,
wordlessly.


and I feel
feel so numb
like,
falling into the room of despair,
it must be the smallest fall
into the smallest hole
because the sound is so frail
and all there is is feel.


It must be funny,
for people to think
how come such humans manage to stay alive
but when you do
but when you face
all you can feel
is the wordless feelings of despair .







Bình thường tôi sẽ hỏi
Chờ lấy dây mạng phải không.
Và nó sẽ nói một câu gì đó rất bắc kỳ mang ý nghĩa phẳng

Nhưng hôm nay tôi không nói đâu.
Tôi chờ nó nói ra một câu khác.

No comments:

Post a Comment