20.10.10

-

Tự nhiên vừa nãy biết đêm nay mình không cần ngủ,
thấy nhẹ nhõm vô cùng.



Tôi đã sống được bao lâu đâu, mà ngày tòan phiền muộn
Tôi nhớ cô ta nói, đêm nào cô ta cũng khóc.
Lúc đấy tôi cũng muốn nói.
Tôi khóc cả ngày cả đêm. cả lúc 4h sáng giật mình tỉnh lại đã thành lệ, tuần này sang tuần khác.

Nhưng tôi không tiếc nước mắt của mình,
Tôi đã thấy một cô gái khóc, và điều đó quá đẹp trước mắt tôi.
Và tôi thấy thật là đẹp, khi một con người có thể cảm nhận nhiều cảm xúc.
Tôi chỉ tiếc những vết hằn trên khuôn mặt.

Lúc nãy nhìn mình trong gương
Tôi thấy mình thật hung dữ
Nhưng rất thú vị
đó là một khuôn mặt không hề tầm thường.
Và tôi thích điều đó



Tự nhiên tôi chợt nghĩ
Vũ đọc được cái gì khi nhìn thấy tôi.
Vũ đã từng nói Vũ biết nhìn người mà.
Vai tôi rộng và hai bàn tay tôi nhỏ bé
Hông tôi rộng và hai đôi bàn chân bé nhỏ.

Như một cấu trúc vị ngữ hoàn hảo cho một câu đơn hoàn chỉnh.
Khả năng không đủ đáp ứng cho tham vọng

Và đòi hỏi quá nhiều điều kiện để được vui.













Thôi tôi không chối từ vui vẻ nữa.
Vui đi ngủ đi khỏe khoắn hưởng thụ đi. Chơi đi. Chơi ra trò đi. Vậy đi.

Và là một bản thể khỏe mạnh để yêu thương tốt hơn. Cuộc đời còn lắm trò vui để ngồi đây hay ngồi kia buồn bã bản thân và người khác.







No comments:

Post a Comment