24.5.11

tôi đã định viết về điều này sáng nay
khi trời còn trong và hãy còn sớm
khi mọi thứ là dễ dàng hơn hiện tại.
Câu chuyện nhỏ về quãng đường tôi đã bước qua.
Chưa đủ dài để dừng lại và không đủ dài để trao huân chương cho nó.
Nhưng trong lúc tỉnh táo và lạc quan tôi muốn viết lại cho bản thân tôi biết mình đã nghĩ thế này này.


Thứ tôi viết ra đây không để mua vui cho một ai
khiến cho ai cảm thấy hài lòng và trong sạch ,
không để âu yếm ai, cũng không để công kích.

Đúng vậy.
Cuộc sống của tôi không nằm bên ngoài nhiều.
Tôi ngủ trên cái giường đặt trong căn phòng của tôi.
Đi trong đôi giày bích tôi mua và nói chuyện bằng cái môi của tôi.
Tôi suy nghĩ bằng trái tim nhiều hơn và khóc bằng lý trí nhiều hơn. Lẽ ra đã phải ngược lại nhưng muộn rồi và chấm.

Nhưng dù tôi chưa đi khỏi đây xa hơn Hải Phòng nhưng tôi có nhiều bạn bè và đó là một điều kỳ diệu.
kỳ diệu vì tôi đã gặp họ và kỳ diệu vì chúng tôi đã có thể gặp nhau và kỳ diệu vì chúng tôi là bạn, bạn chứ không phải bè.

Trưa khi mặt trời rất nóng, cảm ơn nó cái đầu của tôi cũng nóng không kém và tôi đã nhấn chìm mình trong suy nghĩ của suy nghĩ phải dừng suy nghĩ lại.

No comments:

Post a Comment