Có đôi khi tôi quên mất , mình đang yêu một người tuyệt vời.
Có đôi khi tôi quên mất, mình được ở bên cạnh một chú cún một người bạn tuyệt diệu.
Tôi đã cố gắng viết một đoạn thật dài về con cún của phần đời thiếu nữ chuyển tiếp phụ nữ tôi. Nhưng sự điệu đà đã khiến tôi chưa thể kết thúc thứ tôi bắt đầu, đến bảy lần. Chiều rộng , chiều sâu của nó và chiều thương yêu của tôi khiến tôi có cảm giác mình phải viết ra một đoạn chữ tuyệt mỹ, cho nó gần tựa bản chất của thứ nó bao hàm, nhưng đao to bua lớn đúng là chưa bao giờ hợp với tôi. Làm ơn hãy dừng nói về cây tăm của bạn tựa hồ như nó làm thánh kiếm, tôi đã súc miệng rồi.
So many roads, so many detours, I love them all , just like I love you.
I love both of you.
Tôi yêu cả hai người, trong đoạn đời này của tôi.
Người đàn ông của tôi.
Con người là con cún, người bạn của tôi.
Cả hai người yêu của tôi.
Tôi nghĩ nếu cha mẹ đã tạo tôi ra trên đời này, mở một cuốn sách ra và viết lên đó tên của chapter đầu tiên , cái gì đó như, cuộc đời Thảo, Thảo ù bắt đầu. Cái gì tựa tựa thế ấy. Thảo bánh tiêu cũng vui. Đã nướng bánh xong thơm phức. Thế thế ấy.
Thì chương đầu tiên cha mẹ đã viết ra tôi, tôi mang ơn cha mẹ đã tạo ra tôi trên cuộc đời này.
Và một năm vừa qua của tôi cũng vậy.
Tôi đã luôn nghĩ mình đã phải chịu đựng và mất mát . Nhưng hiện tại tôi hạnh phúc với những gì tôi đang có. Và tôi tự hào cảm thấy mình xứng đáng với những thứ tôi có được. Tôi đã có được cội rễ của cuộc đời mình. Mỗi người sinh ra với một vài quan niệm, lượm nhặt một vài quan điểm, và sống chết với một vài thứ khác. Thứ tôi có được là cội rễ của cuộc đời tôi, là của cuộc đời tôi.
Tôi quan niệm cha mẹ sinh ra tôi, và tôi là một thành viên trong gia đình của cha mẹ, Thảo yêu thương ba má của mình, nhưng họ đối với Thảo cao lớn hơn hai chữ đơn giản nhưng cũng không đơn giản gia đình. Khi Thảo lớn lên Thảo sẽ có một gia đình của Thảo, là thứ Thảo tự tạo ra bằng tất cả những gì Thảo có thể, và mỉm cười không ngượng nghịu với nó, đó là niềm tin và một kiểu ám ảnh về thứ thuộc về mình.
Once I had a dog, or should I say he once had me
He showed me his room, isn't it good
Norwegian wood.
Tôi đã từng có một chú cún, hay tôi phải nói anh ấy đã từng có tôi
Anh ấy dạy cho tôi học tiếng Pháp và tôi không phải đang dịch ra từ dòng trên đâu.
Anh ấy ở bên cạnh tôi lúc tôi buồn
Và anh ấy ở bên cạnh tôi lúc tôi khóc
Và anh ấy ở bên cạnh tôi lúc anh ấy giận tôi
Khi tôi buồn anh ấy không nói tôi đừng buồn
Khi tôi vui chúng tôi chửi nhau
Ở một hành tinh xa thật xa hình cầu
có một cô gái và con cún của cô ấy
Anh ấy ở bên cô ấy dù có ai trên hành tinh đó đang nhìn
Dù có bất kỳ ai đang nhìn.
Tôi đã được gặp rất nhiều người bạn tuyệt vời,
Họ dạy cho tôi vô kể những điều hay ho,
Nhưng hai con người này.
Họ bước vào cuộc đời tôi
và tôi được dạy cho tự học
Ở đây bạn có thể truy ngược lại vấn đề, Thảo thật là một kẻ bướng bỉnh và nông cạn, cô ta vô cảm trước thiên chí. Ơ hay ?! :)) thế áh ? hay vậy. ;;) thôi tôi quen rồi, hay ho gớm.
Nhưng ở trên cuộc đời mỗi con người hay mỗi con cún, ;) cảm giác được trải nghiệm và bước đi bằng đôi chân của bản thân như việc phát kiến ra một định lý thay vì áp dụng từ nguồn www.kinhnghiệm&từngtrải.com luôn là tuyệt vời nhất.
Và ở thời điểm tôi gặp họ,
Tôi chọn chiếc áo tôi thích và tô màu son tôi muốn
Tôi dừng những điều nói ra chỉ để cảm thấy dễ chịu
Và tôi trở thành bản thân mình, loại bản thân mà tôi yêu thích.
Tình cờ chúng tôi ở bên nhau.
Một người tôi cố gắng ở bên cạnh
Và một người chúng tôi ở bên cạnh nhau không cần cố gắng
Một người tôi gào vào mặt cuộc đời hãy tặng anh ấy cho tôi,
Một người tôi
27.2.11
26.2.11
ngày xửa ngày xưa, trên một hành tinh tròn trỉnh và cô đơn
có một cô gái và con cún của cô ấy ,
có một con cún và cô gái của anh ấy.
có một cô gái và con cún của cô ấy ,
có một con cún và cô gái của anh ấy.
Một người con trai dễ thương đã nói với tôi,
năm nay là năm tốt của bạn.
và điều đó đeo đuổi tôi suốt từ khi nghe câu đó đến giờ
nó trở thành một mặc định
và mọi thứ diễn tiến như năm tuổi là năm tuyệt vời của Thảo, mọi thứ theo sau đều tuần tự dĩ nhiên tiến hóa theo hướng đó.
Điều này chứng minh vạn lần, lần nữa cho câu nói yêu thích muôn thuở của Thảo ' It's all in your head' mà lần đầu tiên đọc được từ cô Phương peace.
Và một cô gái hết sức xinh đẹp, lại đã nói với tôi,
chỉ tay tôi kể cho cổ nghe rằng cuộc đời tôi rất may mắn.
và điều đó gieo trong tôi nhiều tự hỏi.
Tôi không nghĩ mình quá may mắn, tôi không miễn nhiễm trước nỗi buồn,
Và lý do tôi kể ra năm nay và cuộc đời thật ra chỉ là cái cớ để tôi viết về năm ngoái của mình.
Once I had a dog, or should I say He once had me.
He showed me his room, isn't it good
Gâu gâu gâu wood.
Xin lỗi vì tôi sẽ không nói xin lỗi vì đã tự tiên tháo lắp một vài trình tự.
Tôi có một con cún , hay tôi phải nói là anh ấy đã có tôi
Anh ấy dạy tôi học tiếng Pháp và điều đó khiến dòng này của tôi không phải là dịch lại từ dòng trên.
Tôi vẫn còn nhớ dù chỉ rất ít silence*im dùm coi* , je suis désolé *xin lỗi nha bưởi*, bon appetite* ăn ngon đi thôi*
Anh ấy ồn ào ở bên cạnh tôi
cho dù có ai đang ngắm nhìn
cho dù có ai đang nhìn
mặc kệ có ai đang nhìn
anh ấy đã luôn ở bên cạnh tôi
khi tôi buồn anh ấy không nói tôi đừng buồn nữa
khi anh ấy buồn tôi không nói anh ấy đừng buồn nữa
khi chúng tôi vui cả hai chúng tôi chửi nhau , tôi chưa bao giờ có thể vừa chửi ai vừa cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Anh ấy chờ thứ tôi chờ hàng giờ ở hai nơi khác nhau và khi tôi gọi điên thoại xin lỗi anh ấy anh ấy nói không sao đâu.
và ngày hôm sau anh ấy lại ở đó.
Thời gian đó trong đầu tôi là hình ảnh một hành tinh tròn và trên đó chỉ có một cô gái đứng đó với con cún của cô ấy bên cạnh.
Tôi không biết điều gì đã đem chúng tôi đến với nhau.
Anh ấy không nói cho tôi biết tôi nên làm gì
Anh ấy cũng không nói tôi nên làm gì
và anh ấy không nói tôi phải làm gì
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi làm anh ấy buồn
Tôi gọi điện thoại cho từng người tôi biết vì tôi không thể gọi được cho máy của ảnh
và tất cả những người bạn tôi biết đều biết tôi đã làm con cún của mình buồn.
Tôi nhớ lần đầu tiên ảnh làm tôi buồn
Ảnh xin lỗi nhảy qua khỏi cái hố , và xin lỗi tôi.
Chưa từng có điều gì được nói như chúng tôi hãy ở bên nhau
Chưa từng có điều gì được nói như chúng tôi nên ở bên nhau
Chưa từng có điều gì được nói như tôi hãy ở bên anh ấy
Chưa từng có điều gì được nói như anh ấy hãy ở bên tôi
Nếu tôi sắp viết rất dở, hãy để tôi xóa nó đi.
Vì những thứ tôi sắp viết về, là một phần đoạn đời của tôi bằng chữ.
Năm ngoái của tôi đã kết thúc rồi.
Chúng tôi đã khóc và đã cười.
Khi chúng tôi vẫn còn có thể,
Khi chúng tôi vẫn còn trẻ.
Hầu hết quoãng thời gian mà ngày trôi qua và chúng tôi va đập vào nhau.
Tôi luôn tìm thấy mình đang ngồi dán mắt vào màn hình máy tính trong vài giờ hoặc nhiều giờ trước khi giao thừa đến
Để cố gắng xếp một năm vào vài ngàn chữ.
Năm nay tôi không ở đó nữa.
Tôi đi chơi.
Giao thừa tôi với Loan chụp sao rồi đi ngủ.
Năm ngoái của tôi đã kết thúc rồi.
Và nếu như tôi có điều gì để viết về nó,
22.2.11
it's over
this morning i woke up
i found it does no longer mean
, the fight, every fight in every single kind of meaning
and i feel so light.
i found it does no longer mean
, the fight, every fight in every single kind of meaning
and i feel so light.
21.2.11
tôi thích trong đầu mình có không khí
đó là khi mọi thứ đều trở nên rất đẹp
từng cái khoen đều trở nên rất đẹp
và ngày tiếp theo khi đọc lại tôi sẽ không biết mình đang nhìn cái túi và nói ra điều này
tôi thường có những giấc mơ đẹp vào thời thơ ấu của mình
về những con ngựa rất trắng bước đi trên khung nền trắng và đó là khi tất cả âm thanh chỉ có thể được nghe bằng mắt
như là trong đầu có mây và mọi thứ trở nên rất nhẹ.
và những cơn ác mộng về những căn phòng rất chật và đồ đạc rất nhọn và không muốn gõ về nó nữa.
sẽ là không lâu nữa cho đến khi vòng quoay tiếp theo quanh mặt trời của tôi bắt đầu
đó sẽ là lần thứ 24
nhưng tôi thích gọi nó 21 lần thứ 3
vì hai lý do hiện hữu trong đầu
tôi thích số 21
và tôi không thấy số tuổi có gì đó dính líu đến tôi trong cuộc đời này.
tôi luôn tự hỏi sao mình đã lại được sinh ra với quá nhiều mâu thuẫn
mâu thuẫn hiện hữu trong đầu tôi
chạy dọc khắp cơ thể tôi
ám muội trong những điều tôi cảm thấy
quấn quít theo từng định nghĩa
tôi thích những ngón tay dài , rất dài
những ngón tay của tôi rất ngắn
tôi thích những khuôn mặt dài rất nhỏ
mặt của tôi rất tròn
thậm chí những khuôn mặt tôi có cũng rất tròn
đó là một hình tròn khiêu khích đến đáng ghét
và tôi thích những đôi vai thật gầy, những đôi chân thật dài, và những hốc mắt sâu nằm hai bên sóng mũi cao
và tôi tự hỏi mình phải làm sao đây với những hình tròn của mình
tôi không thể bóp nó trở thành tam giác
không phải vì tôi không muốn
không phải vì tôi không thể
vì tôi không phải tam giác.
điều này thuộc về một lập trường tôn giáo kín nhưng kiên cố trong đầu tôi.
và đó là khi hình tròn của tôi trở nên đẹp hơn bất kỳ tam giác nào có thể
nó tượng tự như khi tôi được khẳng định một lần nữa hầu hết những thứ tôi có đều do bản thân tôi tự tạo ra cho mình.
kể cả tình yêu của tôi.
và như một người đàn bà tôi cảm thấy tủi hổ vì tôi đã không được nó tìm thấy
và những ngày tháng được săn đón đã chưa bao giờ tôi được trải qua
và sự chờ đợi và sự chịu đựng và sự nhẫn nhịn
từng giọt âm thanh tôi thốt ra từng cử chỉ tôi làm và từng thứ tôi nhìn tới
chưa bao giờ được quan sát
tôi nghĩ đó là một nỗi buồn vô hạn có thể đi qua nhiều nơi, phủ định hiện tại bất kể nó chỉ là một tạo vật thuộc về quá khứ.
và như một người khách du lịch chăm chỉ, đôi khi nó sẽ quay lại và nói cho chúng tôi nghe nước lũ đã tràn qua nơi này như thế nào và người ta đã khóc ra sao dù hôm nay là một ngày tất cả nước đều đã bốc hơi khỏi mặt địa cầu.
và, như một con người
tôi tự hào vì những gì mình đã cố gắng để có được.
điều tôi có được là thứ của tôi vì tôi đã tự tìm ra nó cho bản thân mình,
không một phần trăm suy nghĩ đắn đo vì sự xứng đáng của bản thân trước hạnh phúc mình đang có
và không một giây do dự
17.2.11
10.2.11
Nhìn.
Và bạn cảm thấy thật lạ khi nhận ra có ai đó đang ngắm nhìn mình
dù đó là một cái nhìn từ tháng sáu năm ngoái và bây giờ đã là tháng ba và tất nhiên những con số chỉ là tương đối
mức độ tương đối này trải từ giả định đến hư hoặc làm bạn có cảm giác bây giờ cô ấy vẫn đang nhìn đấy
nó dịu dàng và yên tĩnh và kẻ duy nhất tạo ra âm thanh ở đây là bạn
và khi uống trà cũng là quá thô tục, bạn tự hỏi mình có nên tiếp tục hít thở
và bạn nhận ra mình đã luôn cảm mến người con gái này
và bạn chân thành biết điều đó
khi bạn quyết định xỏ lại giày cũ hít thở sâu hơn và đi tu chai sữa vì bạn đã chưa bao giờ thích uống trà đó chỉ là một nỗ lực phù phiếm mà bạn nghĩ sẽ khiến cô ấy thích bạn hơn giờ đã trở nên không cần thiết nữa.
Các cô gái , xin lỗi , của tôi. Thật quá đáng yêu mà từ này có lẽ nhờ họ mà lấp lánh vậy.
dù đó là một cái nhìn từ tháng sáu năm ngoái và bây giờ đã là tháng ba và tất nhiên những con số chỉ là tương đối
mức độ tương đối này trải từ giả định đến hư hoặc làm bạn có cảm giác bây giờ cô ấy vẫn đang nhìn đấy
nó dịu dàng và yên tĩnh và kẻ duy nhất tạo ra âm thanh ở đây là bạn
và khi uống trà cũng là quá thô tục, bạn tự hỏi mình có nên tiếp tục hít thở
và bạn nhận ra mình đã luôn cảm mến người con gái này
và bạn chân thành biết điều đó
khi bạn quyết định xỏ lại giày cũ hít thở sâu hơn và đi tu chai sữa vì bạn đã chưa bao giờ thích uống trà đó chỉ là một nỗ lực phù phiếm mà bạn nghĩ sẽ khiến cô ấy thích bạn hơn giờ đã trở nên không cần thiết nữa.
Các cô gái , xin lỗi , của tôi. Thật quá đáng yêu mà từ này có lẽ nhờ họ mà lấp lánh vậy.
9.2.11
The first and only wednesday of ninth feb 011
Ngày thứ tư đầu tiên và duy nhất của ngày chín tháng hai năm sau là đến tận thế.
đặt tên hay thật cho việc không biết đặt tên thế nào.
.
đôi khi tôi tự hỏi điều duy nhất đã mang chúng mình đến với nhau là gì
Và những điều gì đang mang mình xa rời nhau.
Nhưng có lẽ đã đến lúc nói lời chia tay mà
chúng ta sẽ không bao giờ nói
để hẹn gặp lại vào một lần khác khi cười cũng thật nhẹ nhõm và mát mẻ
tạm biệt cô.
tạm biệt xin tạm biệt.
.
trên đời này bao nhiêu là thứ dễ thương và dễ thích thú
nhưng chọn một thứ dễ thương để trở thành một thứ của mình thì không còn dễ nữa.
trên đời có bao thứ đẹp đẽ
nhưng vẻ đẹp của bản thân lại là thứ không thể mang từ nơi khác đến.
không rồi cũng tàn phai.
Today quoted.
"The beauty looked at with the eyes doesn’t last forever"
7.2.11
new year something to write for
I just came back,
yesterday from the island.
but it felt like i never left this place and my very room.
She said maybe i should go away for the whole year only then the miss would start growing.
i guess so , i didnt miss my house , my home or my room.
now that i started it. i found Myself didnt miss my old house as well. the Place I spent my childhood at.
is This something sad to admit?
I can remember the incidents, the happy ones , the sorrowful ones but it's not the miss that feels like killing me.
my loved Mother said it many times, she gave birth to a cat that will go away whenever it wants and if it's here it's either because it wants to or it's not be able to leave yet.
6.2.11
new year thing
what a strange thing sitting here eating guava and thinking about my future
Subscribe to:
Posts (Atom)