21.2.11






tôi thích trong đầu mình có không khí
đó là khi mọi thứ đều trở nên rất đẹp
từng cái khoen đều trở nên rất đẹp
và ngày tiếp theo khi đọc lại tôi sẽ không biết mình đang nhìn cái túi và nói ra điều này

tôi thường có những giấc mơ đẹp vào thời thơ ấu của mình
về những con ngựa rất trắng bước đi trên khung nền trắng và đó là khi tất cả âm thanh chỉ có thể được nghe bằng mắt
như là trong đầu có mây và mọi thứ trở nên rất nhẹ.

và những cơn ác mộng về những căn phòng rất chật và đồ đạc rất nhọn và không muốn gõ về nó nữa.


sẽ là không lâu nữa cho đến khi vòng quoay tiếp theo quanh mặt trời của tôi bắt đầu
đó sẽ là lần thứ 24
nhưng tôi thích gọi nó 21 lần thứ 3
vì hai lý do hiện hữu trong đầu
tôi thích số 21
và tôi không thấy số tuổi có gì đó dính líu đến tôi trong cuộc đời này.


tôi luôn tự hỏi sao mình đã lại được sinh ra với quá nhiều mâu thuẫn
mâu thuẫn hiện hữu trong đầu tôi
chạy dọc khắp cơ thể tôi
ám muội trong những điều tôi cảm thấy
quấn quít theo từng định nghĩa

tôi thích những ngón tay dài , rất dài
những ngón tay của tôi rất ngắn
tôi thích những khuôn mặt dài rất nhỏ
mặt của tôi rất tròn
thậm chí những khuôn mặt tôi có cũng rất tròn
đó là một hình tròn khiêu khích đến đáng ghét
và tôi thích những đôi vai thật gầy, những đôi chân thật dài, và những hốc mắt sâu nằm hai bên sóng mũi cao
và tôi tự hỏi mình phải làm sao đây với những hình tròn của mình
tôi không thể bóp nó trở thành tam giác
không phải vì tôi không muốn
không phải vì tôi không thể
vì tôi không phải tam giác.
điều này thuộc về một lập trường tôn giáo kín nhưng kiên cố trong đầu tôi.
và đó là khi hình tròn của tôi trở nên đẹp hơn bất kỳ tam giác nào có thể


nó tượng tự như khi tôi được khẳng định một lần nữa hầu hết những thứ tôi có đều do bản thân tôi tự tạo ra cho mình.
kể cả tình yêu của tôi.
và như một người đàn bà tôi cảm thấy tủi hổ vì tôi đã không được nó tìm thấy
và những ngày tháng được săn đón đã chưa bao giờ tôi được trải qua
và sự chờ đợi và sự chịu đựng và sự nhẫn nhịn
từng giọt âm thanh tôi thốt ra từng cử chỉ tôi làm và từng thứ tôi nhìn tới
chưa bao giờ được quan sát
tôi nghĩ đó là một nỗi buồn vô hạn có thể đi qua nhiều nơi, phủ định hiện tại bất kể nó chỉ là một tạo vật thuộc về quá khứ.
và như một người khách du lịch chăm chỉ, đôi khi nó sẽ quay lại và nói cho chúng tôi nghe nước lũ đã tràn qua nơi này như thế nào và người ta đã khóc ra sao dù hôm nay là một ngày tất cả nước đều đã bốc hơi khỏi mặt địa cầu.

và, như một con người
tôi tự hào vì những gì mình đã cố gắng để có được.
điều tôi có được là thứ của tôi vì tôi đã tự tìm ra nó cho bản thân mình,
không một phần trăm suy nghĩ đắn đo vì sự xứng đáng của bản thân trước hạnh phúc mình đang có
và không một giây do dự

No comments:

Post a Comment