26.12.10
không có thì phải.
tôi vừa cãi nhau với người yêu.
và- vừa làm lành.
Tôi hi vọng lần sau anh ta sẽ gọi điện thoại trước
dù người có lỗi là tôi.
Điều đó rất quan trọng với tôi
vì nó gắn liền ý nghĩa với một số cột sống lưng quan niệm về tồn tại trong cuộc đời tôi.
Tôi thích viết mình vùa làm gì đó.
Tôi nghĩ nó giúp tôi biết mình đang ở đâu.
Hoặc có lẽ đơn giản là tôi có cách khá hơn để bắt đầu một câu chuyện.
Hoặc chắc chắn là nó giúp tôi giữ liên lạc với bản thân.
Tôi thích cái film vừa nãy mới xem với má.
Tôi thích các anh hùng, họ rất mù quáng.
Họ không nói trời đang mưa nên tao sẽ không đi ăn kem.
Nên họ sẽ đi mua kem sẽ ăn kem và sẽ ướt mưa
Nhưng cuối cùng họ sẽ ăn kem .
Ý tôi trong ba dòng trên là
well
, là gì ấy nhỉ.
Liên lạc vừa bị mất thì phải.
Beep Beep Beep
Thôi đi làm việc khác trong lúc liên lạc có thể quay trờ lại.
- hoặc không.
24.12.10
9.12.10
The Thursday of ninth December. At 10:20 PM
I've thought of several ways, just to reveal my thoughts.
And it's so long, to large for my night as the clock's ticking fast.
I have read your words.
Your dear beautiful words.
And even though it sounds nice. it doesn't feel good.
I know it's not the way that is for me.
I 'm so me to feel happiness the way you do.
Just like I'm so unique he can't find another.
I want to keep track of myself.
So I'm writing drafts.
as hones as can be.
Because I'm hoping hard, next time I'll have something beautiful, to write for that one beautiful person. Frequently sent me beautiful hey how's it going.
I chose a picture ,
picture of my favorite blouse's cloth pattern.
Isn't it beautiful.
I sincerely heart it.
And it's a little bit out of tune, I'm uploading something I heart with pride. It's not something anyone else likes, It's something I like, and my heart sounds no offense as I was typing' my favorite blouse'
summer in my blouse.
23.11.10
Some thoughts from the backjack of November.
As I start digging deeper,
To the holy land of earth,
The heaven of souls.
The ground starts to fall.
The flowing, of dirt,
The falling, of sweat,
The blowing of heart.
I don't have a heart.
It's here no longer.
Safer and better.
This place don't need hearts.
Waves are all it got,
Lining in the wind.
-------------------
To the holy land of earth,
The heaven of souls.
The ground starts to fall.
The flowing, of dirt,
The falling, of sweat,
The blowing of heart.
I don't have a heart.
It's here no longer.
Safer and better.
This place don't need hearts.
Waves are all it got,
Lining in the wind.
-------------------
19.11.10
Somewhere in between of November
It was hard to be silent,
It was hard to be silent for me.
It was hard to stay calm,
It was harder to stay calm for a person I was born to be.
It is so hard to stay quiet , so hard to stay careless , even harder to stay careful, so hard not to feel, so hard not to miss, so so hard not to forgive , so damn hard not to remember , so hard being restless, so hard being both restless and restful, so hard not to smile, so hard not to cry. So hard being me. From something cool, from something fun, from something sad,from some joy, the sorrowful sadness, the bears, the swans, the girls, the boys, the lines, the paints, the shades, the moves, the run, the still, the laugh, the cry, the love, and lie, and I, and you, and she,and her, and him, and him.
It was hard. being at tea, and drink, be calm.
Actually I was singing my words. It was, hump up, hump down , hump down and down .
I have this beautiful person, he calls me mother.
He's not my child.
Though sometimes I love him like I gave birth to him.
Sometimes like a mother, I forgive him
Sometimes like a lover, I torture him
All the time like me. I love him.
I have many beautiful persons around me.
Ones who cry with me. Ones who laugh with me. Ones who stay silent being in my life. Beautiful persons, very very beautiful persons.
I learnt many things from them.
I have a wicked feeling with books, and words, brought out in this world by humans and their souls. Much much more than the anonymously spoken.
I learnt many things from the beautiful girls I know.
Very very beautiful girls.
The ones I love.
The ones love me.
The ones they think I don't love them.
The ones I think they don't love me.
They ones we think we have nothing to do in each other's lives.
Very very beautiful souls.
Very very colorful souls.
I just can't hate an exact person full heartedly.
And sometimes I'm stuck real stuck. When I feel ugly , I can't feel the person in concern 's ugly and give him or her all the blame or have a clear knowledge that he or she is totally ugly so I can stay restful and give the whole blame on them. Because I know they are beautiful and those parts that are they just can't be denied .
So, I stressed myself out.
And tonight I have three beautiful persons sent messages to me at once.
It is so strange some how coz I no longer believe in fate.
But they must mean something do they dreamer hey you dreamer I'm talking to you hey hey hey hey you , dreamer.
I would love to think of them special. to be honest, I'm a little bit believe in destiny.
It's somewhat nonesense dont you think so.
I say it out loud I don't give a shit about fate.
But I want to think they're fated to come at once in the night.
And I think, No. I know they're special to me.
I know. They are special to me.
One spoke me the question I've always been searching for.
One asked me the question as an invitation for something I've always wanted to do.
And one told me it is alright, even when I'm not.
And
I feel a little bit wonderful to be wonderful.
20.10.10
at 5:00PM PDT Wednesday, Oct. 20th 2010
I know for damn sure,
We are the master of judging
over beauty and standards and basics.
And we hold inside us,
The endless tunnel of the urge creating what seems to us , above others.
If only we start to.
So let's start to.
-
Tự nhiên vừa nãy biết đêm nay mình không cần ngủ,
thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi đã sống được bao lâu đâu, mà ngày tòan phiền muộn
Tôi nhớ cô ta nói, đêm nào cô ta cũng khóc.
Lúc đấy tôi cũng muốn nói.
Tôi khóc cả ngày cả đêm. cả lúc 4h sáng giật mình tỉnh lại đã thành lệ, tuần này sang tuần khác.
Nhưng tôi không tiếc nước mắt của mình,
Tôi đã thấy một cô gái khóc, và điều đó quá đẹp trước mắt tôi.
Và tôi thấy thật là đẹp, khi một con người có thể cảm nhận nhiều cảm xúc.
Tôi chỉ tiếc những vết hằn trên khuôn mặt.
Lúc nãy nhìn mình trong gương
Tôi thấy mình thật hung dữ
Nhưng rất thú vị
đó là một khuôn mặt không hề tầm thường.
Và tôi thích điều đó
Tự nhiên tôi chợt nghĩ
Vũ đọc được cái gì khi nhìn thấy tôi.
Vũ đã từng nói Vũ biết nhìn người mà.
Vai tôi rộng và hai bàn tay tôi nhỏ bé
Hông tôi rộng và hai đôi bàn chân bé nhỏ.
Như một cấu trúc vị ngữ hoàn hảo cho một câu đơn hoàn chỉnh.
Khả năng không đủ đáp ứng cho tham vọng
Và đòi hỏi quá nhiều điều kiện để được vui.
Thôi tôi không chối từ vui vẻ nữa.
Vui đi ngủ đi khỏe khoắn hưởng thụ đi. Chơi đi. Chơi ra trò đi. Vậy đi.
Và là một bản thể khỏe mạnh để yêu thương tốt hơn. Cuộc đời còn lắm trò vui để ngồi đây hay ngồi kia buồn bã bản thân và người khác.
thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi đã sống được bao lâu đâu, mà ngày tòan phiền muộn
Tôi nhớ cô ta nói, đêm nào cô ta cũng khóc.
Lúc đấy tôi cũng muốn nói.
Tôi khóc cả ngày cả đêm. cả lúc 4h sáng giật mình tỉnh lại đã thành lệ, tuần này sang tuần khác.
Nhưng tôi không tiếc nước mắt của mình,
Tôi đã thấy một cô gái khóc, và điều đó quá đẹp trước mắt tôi.
Và tôi thấy thật là đẹp, khi một con người có thể cảm nhận nhiều cảm xúc.
Tôi chỉ tiếc những vết hằn trên khuôn mặt.
Lúc nãy nhìn mình trong gương
Tôi thấy mình thật hung dữ
Nhưng rất thú vị
đó là một khuôn mặt không hề tầm thường.
Và tôi thích điều đó
Tự nhiên tôi chợt nghĩ
Vũ đọc được cái gì khi nhìn thấy tôi.
Vũ đã từng nói Vũ biết nhìn người mà.
Vai tôi rộng và hai bàn tay tôi nhỏ bé
Hông tôi rộng và hai đôi bàn chân bé nhỏ.
Như một cấu trúc vị ngữ hoàn hảo cho một câu đơn hoàn chỉnh.
Khả năng không đủ đáp ứng cho tham vọng
Và đòi hỏi quá nhiều điều kiện để được vui.
Thôi tôi không chối từ vui vẻ nữa.
Vui đi ngủ đi khỏe khoắn hưởng thụ đi. Chơi đi. Chơi ra trò đi. Vậy đi.
Và là một bản thể khỏe mạnh để yêu thương tốt hơn. Cuộc đời còn lắm trò vui để ngồi đây hay ngồi kia buồn bã bản thân và người khác.
14.10.10
Em
Tui có một thằng em trai.
Tui định viết tui có một người em trai.
Thật ra cái nào cũng đúng hết trơn.
Thằng em trai loài người của tui đang ngồi coi film ở phòng đối diện,
Nhìn qua mấy cái lá là thấy thân hình ú nụ của nó đang ngồi xem tivi.
Viết đến đây chỉ muốn qua kêu nó tắt tivi đi uống nước đi.
Nói chung là đừng xem tivi nữa ấy mà.
Em của tui nhỏ hơn tui hai tuổi.
Tui đã 23 tuổi rồi.
Và em tui đã 21 tuổi rồi.
Nhưng nhìn thấy người ta không mặc đồ trên tivi tui vẫn la lên được.
Tui định viết tui có một người em trai.
Thật ra cái nào cũng đúng hết trơn.
Thằng em trai loài người của tui đang ngồi coi film ở phòng đối diện,
Nhìn qua mấy cái lá là thấy thân hình ú nụ của nó đang ngồi xem tivi.
Viết đến đây chỉ muốn qua kêu nó tắt tivi đi uống nước đi.
Nói chung là đừng xem tivi nữa ấy mà.
Em của tui nhỏ hơn tui hai tuổi.
Tui đã 23 tuổi rồi.
Và em tui đã 21 tuổi rồi.
Nhưng nhìn thấy người ta không mặc đồ trên tivi tui vẫn la lên được.
18.9.10
.
phận nhận bao nhiêu cho đủ
phúc bao giờ , là bao giờ mới đến.
những buổi sáng như thế này bao giờ mới kết thức.
những thức dậy tồi tàn như thế này bao giờ mới ra đi.
phúc bao giờ , là bao giờ mới đến.
những buổi sáng như thế này bao giờ mới kết thức.
những thức dậy tồi tàn như thế này bao giờ mới ra đi.
3.9.10
.
... thương yêu,
Ra mẹ bị bệnh chần chừ,
Mẹ chần chừ đã 2 tiếng ,
chỉ với hai lựa chon , nên hay không nên, viết cái note này.
Thế là mẹ làm liều,
Mẹ thấy những rủi ro khi viết ra hoàn toàn không đáng ngại với mẹ.
Mẹ chấp hết.
nghe ngầu nhỉ.
Nếu là xấu hổ thì mẹ thấy chẳng có gì để xấu hổ cả,
mẹ hoàn toàn chân thành, trạm nghĩ của mẹ cũng xa phố càn nhiều đoạn xa rồi, mẹ không nghĩ càn.
Nếu là có ai bảo mẹ trẻ con, thì sure luôn, mẹ rất trẻ con và mẹ rất đàn bà , mẹ đàn bà trẻ con , không bớt đi vế nào được,
Với mẹ viết ra là mẹ có thiện chí, muốn mẹ giữ liên lạc với bản thân, không muốn mình cứ lần lữa mãi một lối đi.
Nãy mẹ đang xem figure drawing basics thì mẹ muốn lấy giấy ra vẽ
Mà giấy khổ to quá đi mất, thế là mẹ muốn có thật nhiều sketchbook , thế thì thật là sướng.
Có lẽ bản chất mẹ không phải là một con người hoàn toàn trong trẻo như nước suối.
Mỗi suy nghĩ gieo vào trong mẹ như hòn đó ném mạnh xuống nước, mẹ phải đi một đoạn suy nghĩ,
thì nước mới lắng và trong được.
Nhưng khéo có nhiều khi, mẹ tự hỏi việc gì phải trong.
Nếu cuộc đời này có một thứ công thức để khi người ta sống với công thức đó và có một cuộc sống vẹn mỹ,
thì chắc mẹ chịu.
Nhưng tất cả có xu hướng thiên về sự dễ chịu,
Và cho dù đó là một quyết định đau khổ mà con người phải làm như dứt thịt ra khỏi ruột mình,
Vì nó cũng mang đến một cảm giác dễ chịu sau đó.
Bỏ nhen, mẹ lang man đấy, cuộc đời mẹ còn nhiều nút thắt quá, động đến một thứ có liên quan là kéo theo một cái lưới toàn nút thắt.
Mẹ nhớ ra,
Có một cô kia tặng cho bố một cuốn sketchbook, nhỏ nhỏ xinh xinh màu đen.
Mẹ thích cuốn sketchbook ấy.
Nhưng mẹ chân thành nói là mẹ không thích việc đó .
Mẹ nghĩ hết sức đàn bà là lúc bố lấy quyển ấy ra vẽ bố lại nghĩ đến cô kia.
Ôi mẹ không thích thế.
Thế là nhanh cực nhanh trong chưa đầy 3 giây nữa,
mẹ nghĩ ra mẹ muốn đổi cái đấy với bố.
Mẹ muốn bắt bố đổi đấy.
Mẹ dễ sợ chưa?
Mẹ thấy bình thường!
Mẹ biết quá rõ tình cảm con người xuất phát từ những cái không có dụng ý như thế đấy.
Nhưng cũng may là nước trong ngay.
Mẹ làm một đoạn suy nghĩ trong vô thức như tất cả những gì diễn ra trong đầu mẹ nãy giờ hoàn toàn là vô thức.
Trong cuộc đời rộng này
,
bố còn gặp hàng triệu người nữa,
mẹ còn tiếp tục vô thức suy nghĩ như thế này, chẳng khác nào mẹ bảo ngay với bố, 'này anh chúng ta lên hoang đảo sống đi,
hoặc đi đến một nơi , toàn là đàn ông sống ấy, em không chịu được', thế có phải lành lặn hơn không.
Trời ạ, mẹ dại thế.
Mẹ mà yếu thế sao.
Mẹ mà nhỏ bé thế sao.
Với cả mẹ thích những người đối xử tốt với bố,
Và nếu bố nhận được nhiều quan tâm hơn, bố sẽ quen với điều đó , và dần bố sẽ biết cách quan tâm đến người khác.
Thế là mẹ không ghét cái quyển màu đen đó nữa,
Và mẹ không cảm thấy khó chịu với cái cô đó nữa.
Mẹ muốn làm một cái hồ nước thật sâu,
Lúc thuyền suy nghĩ của mẹ bơi, nước vẫn trong vắt.
Nhưng mẹ hi vọng, lúc cái hồ của mẹ sâu quá,
Cảm xúc của mẹ không bị lắng xuống.
Một cuộc sống không có những cảm xúc thật mạnh,
Mẹ không biết nó sẽ như thế nào.
Và trên cuộc đời này, mẹ cũng sẽ như thế,
còn gặp hàng tỉ người nữa, mẹ sẽ gặp nhiều người hơn bố kìa.
Bố liệu biết mà lo đấy.
Tình cảm của mẹ dành cho bố,
không biết bao giờ cạn nhỉ.
Mẹ chờ hoài không thấy nó vơi,
mẹ chờ nhìn thấy đáy
Rồi mẹ cũng quên đi,
Mẹ không chờ nữa.
Ước gì bố tặng cho mẹ một cuốn sketchbook nhỉ.
Hôm nay sinh nhật Doreamon !
Mẹ đi ra khỏi chỗ này đây.
Hẹn gặp ... thật lâu, lúc mẹ đã đi thật nhiều nơi làm thật nhiều việc.
Lúc mẹ có thể điền vào chỗ ... ấy mà không ngượng tay.
Yêu thương.
27.8.10
.
Từ lúc nào không biết, em nói chuyện, như là đời nợ em.
Nhìn gì em cũng muốn,
muốn đòi cho chính mình.
26.8.10
.
I saw him,
walking in
and
walking out
of my room
looking at me
countless times,
wordlessly.
and I feel
feel so numb
like,
falling into the room of despair,
it must be the smallest fall
into the smallest hole
because the sound is so frail
and all there is is feel.
It must be funny,
for people to think
how come such humans manage to stay alive
but when you do
but when you face
all you can feel
is the wordless feelings of despair .
Bình thường tôi sẽ hỏi
Chờ lấy dây mạng phải không.
Và nó sẽ nói một câu gì đó rất bắc kỳ mang ý nghĩa phẳng
Nhưng hôm nay tôi không nói đâu.
Tôi chờ nó nói ra một câu khác.
10.8.10
.
chưa bao giờ em nghĩ,
mình ghét một nơi chốn,
hai chữ tên gọi của nó,
và những thứ,
có thể ở đó,
vậy mà em vẫn ghét.
Rồi,
suy nghĩ bỏ sang một nơi khác
đi đến nơi em đã từng nghĩ
lần đầu tiên nhìn thấy,
thật đẹp quá,
hãy đến đó.
và hãy trở về ,để được thèm thuồng quay trở lại.
Nơi đó bây giờ em không còn nhớ được nó ở đâu trên thế giới này nữa,
Lúc đó em xem một bộ phim, một bộ phim cũng đã lâu rồi,
khi các cô con gái tóc còn xoăn ,
màu hãy còn vàng.
đàn ông mặc vest
họ ôm hôn nhau.
Subscribe to:
Posts (Atom)