23.1.11

sunday morning.







just bathed,
and feel a little beautiful.

21.1.11

.

I know it's not something easy
I know it's not something pleasant
I know it's not something natural
But I was just doing what I could
No I was doing what I can
No I am doing what I can
To fulfill the life that I was given.
It's so hard knowing now I have a family besides my parents.
It's so hard acknowledging now I'm going to have a family my own.
And I'm going to work the walk I make.
But if it's something brought me to tears.
I know it's not something common.
And there's nothing worth having comes easy.
I know this is brilliant.
And god it wont be easy.
But never let me go.

.






how about, ripping short all the finger nails ,
So the moon wont raise
and the blue wont come
and the heart wont hurt
and my eyes dont see.
And my heart doesnt beat
.
And it all closes thin.


But it was all jokes.
So I have just another morning overcoming my ivory madness.
And days , and days, and days, once more.

18.1.11

Norwegian wood.





Lúc tôi đọc truyện này tôi nhớ mình đã nhìn trô trố vào cái hố trên người Tohru.
Tôi không có ý khinh miệt hay phân biệt tôi tự hỏi làm sao để tôi lấp cái của tôi lại.
Sau đó tôi lại nhìn hổn hển vào cái hố của Naoko và Reiko và các bạn.
Tôi cũng tự hỏi câu tương tự.
Tôi nhớ có hồi lâu tôi viết cái gì đó tương tự như .
Làm thế nào để tiêu hủy một cái hố ngoài việc phá vỡ nó và tạo ra một cái to hơn.
Và sau đó tôi nhớ tôi đã khóc vì một mõm đất nhô như thế nào khi so sánh nó với cái hố trên ngực mình.
Nói chung là một kiểu sắp xếp từ ngữ mà mình gặp hằng ngày.
Xếp tụi nó lại với nhau, thật ra chuyện đó rất dễ và tôi rất hãi những đoạn chữ nghe mùi hùng vĩ.
Tôi thích thật ít chữ, bên cạnh cái gì thật lớn.*


Và thời gian đã trôi qua rồi,
Lúc tôi nghĩ thật buồn quá tôi đang ở đâu tôi đang làm gì tôi làm sao có thể tìm thấy chính mình.
Và thời gian đã trôi qua rồi,
Lúc tôi thấy mọi thứ thật đáng chán ngán và ở đâu là sự thật là tôi sẽ hỏi anh và anh sẽ trả lời cho tôi một câu mà tôi sẽ không bao giờ thõa mãn và thời gian đã trôi qua rồi, lúc ngồi gục nhìn ngắm thất bại của mình, những gì mình có và những gì chưa có và những gì tệ hại và những gì tuyệt mỹ.
Và thời gian đã trôi qua rồi khi tôi đứng lặng tự hỏi mình là ai mình thật sự là người như thế nào.
Ban không nghĩ đó là một điều khá cũ khi cứ lặp đi lặp lại nó , viết nên những câu chuyện lớn về việc đi tìm sự thật cái tôi , tạo ra những bộ film bự giải thích vì sao tôi đã không như thế này và không như thế kia.
Bạn có nghĩ sự thật thật ra nằm trong túi chúng ta và sự thật là một thứ hư cấu chết tiệt và sự thật bạn đi tìm có thể là thứ bạn tin tưởng , hoặc được làm cho tin tưởng, nhưng hãy hỏi bản thân, sau khi bạn tìm ra sự thật điều gì sẽ xảy ra.
Sự thật,
Thật là một điều tuyệt vời có phải không.
Hai chữ đó rất đẹp.
Nhưng tôi nghĩ thật sự chỉ nên nằm dưới câu nói.
Hoặc ít nhất sau câu nói.
Thật sự nên ở một dạng khác. Một hành động, một tác phẩm , một tòa lâu đài, một ngọn núi, cây cổ thụ, là đại dương.
Và không bao giờ nên được nói ra.
Vì không phải khi đó nó bắt đầu bị bốc hơi và không phải vì khi đó nó sẽ rơi tõm vào thế giới này và bắt đầu bị oxy hóa.
Mà nó sẽ nuốt gọn đại dương , ngọn núi, cây cổ thụ, tòa lâu đài, hành động vào hai chữ thật sự hình chữ nhật, dẹp, cũn, khô.
Nước sẽ bốc hơi và núi sẽ nhẵn và cây sẽ trụi và lâu đài sẽ hoang tàn và mọi thử chỉ còn lại hai chữ ' thật sự '. Cho đến khi bản thân chỉ thật sự chỉ còn dành cho tả tơi và kiệt quệ.


Tôi muốn thứ nằm ngoài túi áo của mình.
Nằm ngoài bản thân mình.
Tôi muốn được hạnh phúc và trọn vẹn.
Tôi nghĩ đó là một trong những điều tốt đẹp.
Những điều tốt đẹp nằm ngoài bản thân tôi.
Và có đôi khi tôi sẽ chống lại bản thân mình để bảo vệ nó.
Tôi không phải kẻ mù quáng, tôi không phải kẻ sẽ đánh mất bản thân mình.
Vì tôi biết tôi chân thành muốn được hạnh phúc, dù có là bản thể hư hỏng nhất của tôi đang nói chuyện.








Tôi không nhớ hết lời thoại của đoạn đó,
Tôi chỉ nhớ cổ hỏi ảnh liệu nếu sau này cổ không bao giờ có thể làm tình cùng ảnh thì ảnh có còn yêu cổ không.
Tôi nhớ lúc ảnh trả lời có mà, ảnh là một người lạc quan.
Giọt nước mắt bên phải của cổ và giọt nước mắt bên trái của tôi rơi cùng một lúc.
Nói về những sự trùng hợp, đây cũng là một sự trùng hợp yêu thích trong ngày hôm nay.

10.1.11

John Lennon-Yoko Ono.







Tui rất thích John Lennon.
Tui thích lúc ảnh hát,
Hãy tưởng tượng không hề có thứ gọi là thiên đường
điều đó cũng dễ thôi nếu ta cố gắng
và không có địa ngục bên dưới chúng ta
chỉ có bầu trời ngự trị bên trên đầu
bạn có thể nói tôi là một kẻ mơ mộng
nhưng tôi không phải là người duy nhất
và tôi hi vọng một ngày nào đó bạn có thể đến cùng chúng tôi
và bạn có thể nói tôi là một kẻ mơ mộng
nhưng tôi đâu phải là người duy nhất
tôi hi vọng một ngày nào đó bạn sẽ gia nhập với chúng tôi.


9.1.11

today.

Today was fruitful. I'd like for a day like today would happen everyday.
Another way.
Ways.



And as I think about his words.
A beautiful persons's words.
I now that think.
I won't suppress my honest feelings.
But I will address it honestly correct.
So I won't blame things wrong,
decorating a bedroom into a butcher's shop,
grow flowers on concrete hoping they would grow,
and leading my life ashtray.



Thank you for the beautiful.

8.1.11

.

Đã lâu rồi , nhiều ngày , nhiều trăm ngày đã trôi qua, tôi mới lại khóc nhiều như lúc nãy.
Nhưng nói như đùa chứ, tôi cảm thấy đó là những giọt nước mắt sẽ khiến tôi mạnh hơn.
Khi viết câu vừa trên tôi có thể thêm hàng triệu ý đi kèm, có thể mở ngoặc đơn và viết vào đó hàng triệu chữ và đó là nói quá nhưng cảm giác về nó thì không khác chút nào . Đã lâu rồi tôi không khóc như lúc nãy, khi mà vừa khóc vừa cảm thấy tỉnh táo và biết là sau đó mình sẽ khỏe mạnh . Tôi đã luôn cố gắng kìm nước mắt , lời nói và tất cả những mũi nhọn vì tôi đã luôn sợ những thứ này đổ vỡ vì khi so sánh giữa khóc và hành động thiếu thận trọng bằng hoặc gần bằng từ bỏ và để tất cả rơi xuống mặt đất trong lúc chỉ có một mình tôi cố gắng nắm giữ tất cả cho mọi thứ vận động thì đúng là tôi sẽ tự ấn nút shut down cho một hệ thống ngay từ đầu tự tôi khởi động nó và luôn để ý sửa chữa nó, điều đó thật buồn quá, nỗi buồn đó đã luôn ở bên trong tôi. Nó giống như ung thư, một thứ không thể căm ghét vì nó là một phần của cơ thể mình. Và đó là một nỗi khổ bất lực và nước mắt nhỏ xuống chỉ có thể là những giọt thật khẽ vì nếu có ai vô tình bắt được họ sẽ gửi trát đến toàn yêu cầu tôi shut down toàn bộ hệt thống đó đi, và đó là một nỗi khổ, giống như mất đi phần thân thể của mình, cắt đi khối ung thư gọi là tim mình. Tôi không muốn mình khóc những giọt nước mắt này, những giọt nước mắt khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Tôi muốn những giọt nước mắt lúc nãy, lúc tôi khóc khi nhìn thấy một điều tuyệt đẹp. Nó làm tôi oằn người đau khổ, nhưng không phải là những giọt nước mắt phải rơi thật khẽ và nhỏ thật yên.
Đã từ lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy tiếng mình khóc trong đêm. Và nếu khóc là một thứ hành động sẽ làm ô danh người thực hiện tôi tin người ta đã sai lầm lớn khi nghĩ vậy. Vì lúc nãy tôi khóc trong lòng cảm thấy hoàn toàn không hổ thẹn. Và tôi nghe thấy tiếng mình khóc và tôi cảm thấy mình còn sống , không phải thật khẽ và thật yên, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình đã khóc tuyệt vời đến như vậy.

Nhưng khóc vẫn luôn luôn là một điều không tuyệt vời cho lắm cho dù nó có tuyệt đến đỉnh điểm của một chữ tuyệt đi nữa.
Tôi nghĩ cô gái đó thật sự rất hay. Cô ta có thể khiến cho tôi khóc và cảm thấy tuyệt vời cùng một lúc. Quả là một điều đáng ghen tị biết bao. Nhưng thú vị thay là tôi cũng không cảm thấy ghen tị và tôi đang tự hỏi thật ra điều gì đã khiến tôi cảm thấy như vậy. Và tôi thật ra đã khóc vì điều gì. Tôi không ghen tức có thể nào vì tôi tin là tôi còn cừ khôi hơn thế. Nghe có vẻ hoang đường vì tôi đã nhìn thấy những gì cô ta làm. Tôi nghĩ tôi đã luôn bỏ qua phần đó và đã vẫn luôn trả giá cho nó. Tôi cần một cái móng nhà tốt. Tôi đã không đúc móng cho mọi thứ và tôi đã luôn lơ lửng trên mặt đất.

Tôi tự hỏi khi tôi viết ra những điều quá rõ ràng mà lẽ ra người ta phải để ở trong tim và viết trong lòng bàn tay mình , và lát nữa tôi sẽ bấm button tên PUBLISH POST và có những người sẽ đọc qua nó và liệu tôi có phải trả giá cho việc mình đang làm hết sức reckless này không. Và người ta có thể sẽ nói về nó , hoặc tệ hơn nói về nó theo một cách khác. Nhưng tôi vẫn sẽ bấm và xem điều này dẫn tôi đến đâu. Những người đọc được sẽ hiểu và dè chừng hay không hiểu và dè chừng hay - xin lỗi tôi vẫn luôn mơ mộng như thế, rằng thế giới này thật ra rất tốt đẹp, và ngươi` ta có thể sẽ can đảm và chân thành hơn khi nói chuyện với tôi.

Tôi nghĩ đã đến lúc mình được đối xử đúng đắn, vì tôi đã luôn bị đối xử sai. Nhưng tôi đã lầm. Tôi đã bị đối xử sai không dẫn đến việc tôi sẽ được đối xử đúng đắn. Khoan xét đến việc tôi làm cái quái gì mà tự đặt mình vào vị trí ngôi thứ ba số ít và đang trở nên hoàn toàn bị động ở đây. Tôi đang nói về việc tôi nghĩ mình phải được đối xử đúng sau một quãng thời gian tôi đã bị đối xử sai và đó gần như đã trở thành một kết nối nguyên nhân hệ quả bên trong tôi. Chỗ này tôi bị mắc kẹt. Tôi nghĩ đó là một trong những dạng tư tưởng cũ đã luôn được nuôi cấy trong tôi. Nói chung là sai lầm của nó đi từ việc tôi đặt mình vào vị trí ngôi thứ ba số ít và đứng đó như một thằng ăn mày để được/bị đối xử. Suy nghĩ được sinh ra sau đó đã hình thành trong tôi ít lâu. Là tôi đứng tại vị trí ngôi thứ nhất số ít và tôi sẽ tự bảo vệ mình. Suy nghĩ này khiến cho tôi sinh ra một số hành vi quá khích mà theo bản thân tôi cảm thấy là mình không còn hiền lành như xưa. Mà đó lại là một trong những đức tính hay detail mà tôi đã từng rất thích ở đứa con gái tôi đã từng là. Tôi sẽ phản ứng lại khi người ta chạm vào tôi và tôi sẽ nói rõ ràng những gì mình nghĩ và sẽ cố gắng làm điều đó đến nỗi có thể khiến cho người khác nghĩ là tôi tự vĩ và quan trọng hóa vân' đề. Nhưng đó là một trong những chuyện mà tôi phải đối đầu và điều khiển cho nó thân thiện với môi trường hơn vì tôi không bao giờ muốn mình ở trong vị trí phải chịu đựng lời nói hay hành động của người khác hay một nhóm hay nhiều nhóm người khác thêm một lần nào nữa. Tôi đã quá chán ngấy những trò nói xấu hay ' nói thật ' sau lưng tôi mà không có chút tự trọng hay quân tử nói thẳng để tôi có thể bảo vệ mình hợp lý hơn. Nói chung là cho tôi khinh bỉ cái trò đó. Tôi nghĩ mình nên dừng lại ở tụm này tại đây. Nó đang dẫn tôi vào con đường quá quan tâm đến xung quanh trong khi cái tôi thật sự phải đầu tư quan tâm và khiến tôi rơi nước mắt ban nãy nằm ở bên trong.

Tôi đã trải qua một quãng đường dài và cho phép tôi nói thật là tôi đã phí hoài rất nhiều thứ. Tôi cảm thấy một phần trong tôi đã trở nên cay đắng và tôi biết việc đó không giúp được gì cho mình mà chỉ hại mình thôi vì xung quanh thế giới này hình cầu và tôi đã vô tình để cho mình bị thương sau đó để lại sẹo đen tại điểm này trong khi tôi đã có thể bỏ qua nó và dâng hiến mình cho những thức xứng đáng hơn.
Nhưng một trong những vấn đề lớn của tôi là bản thân tôi tự nhận thức khi mình không tự làm ra được cái gì thì cái đó không thuộc về tôi. Và ngay cả tình yêu cũng vậy. Và nếu tôi được tìm thấy tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ tin điều đó và tôi sẽ bước ra khỏi nó vì nghĩ nó không có thật và cần phải có một người đàn ông bản lĩnh , anh ta phải dài, phải sâu , phải rộng để có thể khiến cho tôi chấp nhận một thứ tìm đến mình chứ tôi không mất công tìm kiếm nó. Nhưng có lẽ anh ta không tồn tại. Và tôi đã tự đi tìm người đàn ông của tôi. Tôi cảm thấy hoàn toàn không có chút hổ thẹn nói ra điều đó, đó là điều tôi cảm thấy tự hào và tôi nghĩ nó là một trong những phần khiến tôi vô cùng đàn ông. Tôi tự hào mình đã tìm ra người yêu của mình , khiến anh ta yêu tôi và chúng tôi sẽ ở bên nhau tại cuộc đời này. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì điều đó, tôi tự tìm ra nó , tự tạo ra nó , và tôi chứ không ai khác có toàn quyền xứng đáng được tận hưởng điều đó. Nhưng tôi không phủ nhận những cố gắng của người đàn ông của mình, tôi nghĩ anh ta rất chân thành, anh ta không nói dối, và anh ta cũng rất tuyệt vời , và đó là một trong những lý do khiến tôi đã chọn anh ta chứ không ai khác. Nhưng nếu tôi có thể đàn ông hơn chút nữa, tôi sẽ để cho mọi thứ diễn ra như cách một người đàn ông thường làm , không quá cố gắng control mọi thứ và goes with the flow, để cho mọi thứ đi theo dòng chảy. Nhưng tôi đàn bà ở đây vì tôi tin như một điều hiển nhiên, một thứ fact và thực tế không có gì đúng đắn hơn là tôi sẽ làm mọi thứ để giết đi thứ có thể hại đến cái hạnh phúc mà tôi đã phải quá khổ công và hi sinh quá nhiều thứ để có thể có được. Tôi nghĩ chỗ này người ta có thể lợi dụng để gán cho tôi tội giết người sau này vì tôi hoàn toàn có thể làm như vậy. Nhưng có một chỗ nữa tôi không chắc chắn. Là tôi hiện tại muốn người đàn ông của mình đối xử toàn vẹn với tôi vì đó là bản chất đàn bà trong mối quan hệ của tôi hay vì tôi cảm thấy mình cần được bù đắp cho tất cả những gì đã xảy ra. Nếu là option đầu tiên thì tôi sẽ cảm thây' nhe. nhõm hơn vì điều đó có nghĩa là tôi đã lành thương và nó cũng đúng với lập trường của tôi trong một mối quan hệ. Nhưng option thứ hai là không thể chối bỏ nên tôi đoán là tôi bị cả hai suy nghĩ đó chi phối.

Đã từng có một người con trai nói với tôi là tôi sống KHÔNG thoải mái. Trước khi xét đến chuyện anh ta có đủ tư cách để nói điều đó và anh ta đã trải qua được một phút làm tôi hay chưa để tự cho phép mình nói như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn, tôi nghĩ anh ta có phần nói đúng. Tôi luôn cố gắng bảo vệ thứ mà tôi nghĩ nó thật đẹp. Tôi không nói nghỉ chơi trong một mối quan hệ trước, từ lúc tôi còn nhỏ đến hiện tại. Đó là một trong những lý do khiến người đàn ông tôi yêu không cảm thấy lo lắng và sợ mất tôi đồng thời cũng là điều tệ hại với tôi khi tôi vừa phải thực hiện điều khiến cho tôi vẫn luôn là chính mình vừa cảm thấy vô cùng cay đắng khi nghĩ tại sao mình vẫn luôn là người phải gọi điện thoại trước và sẽ không có ai khác ngoài tôi sẽ năn nỉ cho bất kỳ thứ gì đã xảy ra , cho một cơn buồn nôn hay đau đầu. Có thể bản chất mọi thứ sai ngay từ đầu vi` tôi sinh ra không phải đàn ông và có những đức tính như một người đàn bà. Tôi biết cách đối xử với một người đàn bà nhưng tôi chưa bao giờ nhận được thứ gì khiến cho tôi cảm thấy mình là đàn bà, nên tôi luôn phân vân. Nhưng tôi sẽ quay lại với chuyện này sau đi. Tôi chỉ muốn nói ở đây rằng tôi sẽ còn bảo vệ những thứ tôi đã mất rất nhiều tâm sức nước mắt và con người để có được, và dù anh có nói gì về điều đó, tôi xin lỗi, hãy thử trải qua một ngày là tôi và hãy thử khóc giọt nước mắt của tôi và hãy thử ở trên chiếc giường của tôi vào đêm tháng năm trong hai năm vừa rồi và cắn răng khóc trong câm lặng , và nếu như anh đủ tài giỏi để có thể cảm thây' một thứ gì đó là quý giá trong cuộc đời anh, và nếu anh có đủ can đảm để đấu tranh vì nó như tất cả những gì tôi đã làm, đau khổ vì nó và vẫn không dừng lại, tôi thách anh có thể có một quãng thời gian tuyệt vời như vậy. Tôi xin cảm ơn anh và những lời nói thiếu logic của anh. Nhưng tôi không ghét anh một cách thuần khiết và trút mọi tội lỗi lên đầu anh cho nhẹ nhõm lòng tôi, cơ bản tôi không làm được, vì tôi cơ bản là chính bản thân tôi. Không phải vì anh.

Cho đến thời điểm hiện tại tôi đã ở bên cạnh người đàn ông tôi yêu. Và anh ta có thể làm gì để bảo vệ tôi giữa cuộc đời ngày mai hay có thể cố gắng bảo vệ tôi hay chỉ thuân` khiết bảo vệ tôi như một bản năng của anh ta không và anh ta có thể làm được đến đâu . Tôi không biết được. Điều đó hơi làm tôi lo lắng. Anh ta vẫn còn rất trẻ, anh ta còn chưa hiểu hay trải qua cảm giác phải từ bỏ chính bản thân mình vì một ai đó, thứ luôn xé xác tôi. Và anh ta còn chưa trải qua phải phạm lỗi lâm` và chống lại một thứ không sai chút nào, cơ bản nó đúng nhưng vẫn phải chống lại nó , làm hại nó, để cho gia đình của anh ta không bị xâm phạm là như thế nào. Như việc nhìn thấy một con mèo con tật nguyền và sau cảm giác thương tội nó vô cùng thì suy nghĩ nó sẽ khiến cho người thân của mình bị bệnh và rận của nó sẽ bò khắp người con mình như thế nào lướt theo sao khiến cho việc muốn cảm thấy thương tội một sinh vật vô hại vô cùng nhỏ bé cũng trở nên khó khăn và không còn thuần khiết nữa. Anh ta chưa hề có thể trải qua cảm giác đó. Tôi không biết mình còn hãy chờ được tới bao lâu cho điều đó xảy ra. Và suy nghĩ về việc phải cố gắng từng ngày đi đến một người sẽ đánh mình, nhưng ngày qua ngày vẫn không từ bỏ, cảm giác như dứt móng tay ra đó anh ta cũng từng trải qua. Và đó là hai điều cơ bản tuyệt vời khiến cho mọi thứ không chỉ có quan hệ tình dục , sinh con đẻ cái hay bất kỳ kiểu quan hệ nào tồn tại trên thế giới này diễn ra mà vẫn khiến cuộc đời đáng sống. Cả hai anh ta đều chưa trải qua và chưa có được. Hiện tại anh ta rất tuyệt vời, là một con người chân thành và chân thật, anh ta khớp với tôi , nhưng hai điều cơ bản đó nếu như chưa trải qua, và chưa tự lành được từ nó, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, và chúng tôi sẽ ra sao. But let's see about it then.

Nhưng có một thực tế , và điều đó luôn đúng, là nghề nghiệp của tôi sẽ không thức dậy một sáng chủ nhật nói rằng nó không còn yêu tôi nữa. Tôi đang đứng ở điểm cơ bản mà theo chân lý của tôi, xin lỗi , phải theo chân lý của tôi là gốc rễ của mọi phát triển , tôi đã có được nó và sacrifice rất nhiều cho nó , nhưng nó, tình cảm và tình yêu lại là thứ mông lung nhất trần đời này.
Nhưng tôi đã không làm gì cho thứ sẽ giữ cho tôi sống, tôi còn làm hại đến nó vì tôi đã luôn không bao giờ nói tôi đang có việc như thế nào và cơ bản thi` thật ra không có ai hỏi thăm tôi về điều đó và nó dẫn tôi đến việc tự ngấu nghiến thời gian làm việc của mình bằng những cuộc điện thoại dài chỉ để im lặng. Và tôi cảm thấy chưa có gì ngu đần hơn thế. Một người quan trọng đã nói với tôi khi tôi nói với cô ta tôi không thể yên tâm được, mọi thứ tôi không thể yên lòng được dù mọi chuyện đang rất tốt đẹp. Cô ta nói vì người đàn ông của tôi không làm cho tôi cảm thấy vậy. Tôi tự hỏi cô gái rất tuyệt kia người đàn ông của cô ta có làm được hơn người đàn ông của tôi không. Tôi đã từng thây' anh ta làm một chuyện rất dại dột vì cô ta. Tôi nghĩ anh ta cũng không tầm thường. Cảm giác này có phần bệnh hoạn. Nó cần một chút sai lầm để người ta có thể cảm thấy an lòng, một chút quá đáng để có thể cảm thấy vì mình người kia có thể làm mọi thứ trên đời kể cả risk danh dự của bản thân. Nói đến đây tôi cảm thây' vô cùng bế tắc vì nêu' tôi đòi hỏi một thứ không tồn tại hay người ta không muốn tạo ra nó. Tôi tin là người ta không muốn vì tôi tin bất kỳ thứ gì cũng có thể được tạo ra. Tôi muốn được thấy ít nhất vài lần người đàn ông của tôi làm điều dại dột và risk danh dự , bạn bè của anh ta vì tôi. Như tôi đã làm. Điều đó giết đi một phần cuộc sông' của tôi nhưng xây ở một nơi khác một thứ phẳng chắc như một mặt phẳng để cử động. Không phải sự kết hợp của tất cả những thứ tốt đẹp sẽ đẻ ra những thứ tốt đẹp. Nó cần những cung vị khác nhau để tạo những thứ bản chất khiến người ta yên lòng và hạnh phúc.
Tôi đang nói về nghề nghiệp của mình.
Tôi thật sự cảm thấy rất cay đắng và muốn mình thật ích kỷ để có thể dành tất cả thời gian tiền bạc và sức lực cho bản thân mình . Nhưng đó cũng là điều tôi không muôn' xảy ra . Tôi luôn muốn chia xẻ , điều này thật quá mâu thuẫn . Chúng không hợp tác với nhau. Tôi muốn thành công và tôi muốn chia xẻ. Tôi không dành toàn bộ tâm trí của mình cho bản thân và tôi muốn thành công. Tôi luôn suy nghĩ cho hai người, và muốn được chia xẻ , nhưng điều đó đôi khi thừa thãi vơi' anh ta va` luôn làm hại tôi khi tôi phải làm một mình. Nếu tôi một mình thì sao. Nếu tôi nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn thì sao. Và nếu tôi không hi sinh bất kỳ thứ gì vì anh ta mà dành hết cho tôi và các mối quan hệ của tôi thì sao. Tôi sẽ trở nên rất tệ hại. Tôi nghĩ đó là điều tôi cần.
Trở nên tệ hại. Ý tôi là trở nên độc lập và bớt quan tâm lại. Tôi không cần trái tim này vì lúc tôi gõ những dòng này tôi cảm thấy vô cùng xa lạ và ý nghĩ đó cào vào tôi và tôi muốn khóc. Tại sao tôi lại cần phải thể hiện nhiều quan tâm và thương yêu như vậy trong khi no' không mang lại một lợi ích thiết thực nào cho mình.

Tôi đang tự dẫn mình vào một lối suy nghĩ cụt.
Tôi nghĩ mình cần cảm thấy hạnh phúc và bản thân mình được yêu thương để cảm thấy hạnh phúc trong lúc làm những việc của mình. Mình đang nói về yếu tố gốc rễ chết tiệt trong đầu mình.
Tôi không biết mình ở đây có phải là quá muộn hay không. Để thành công và để yêu thương. Tôi không biết đến lúc mọi thứ trở nên tôt' đẹp tôi có còn đẹp và tốt nữa hay không. Tôi không muốn mình tàn úa khi mọi thứ xung quanh tôi tôt' đẹp. Tôi muốn mình đẹp cùng với những thành công của mình. Tôi sẽ không châp' nhận bản thân xấu xí.Tôi không phải kẻ quá lạc quan , quá bi quan hay quá thực tế , tôi đơn thuần có những tiêu chuẩn cho riêng mình. Và tôi không chấp nhận bản thân tôi xấu xí.
Nên để yên tâm trong lúc tôi làm việc, cho những thất bại va` thành công tiếp theo trong công việc của tôi, trong mối quan hệ của tôi, tôi luôn biết có những thứ tốt đẹp luôn ở ngoài kia chỉ vì tôi chưa gặp nó thôi. Nhưng nếu lúc tôi gặp được no' mà bản thân tôi xấu xí và thương tật, tôi sẽ không thể cảm thấy hạnh phúc và trọn vọn.
Cho đến khi tôi cảm thấy quá mệt mỏi và bản thân mình đã tàn rụi, tôi sẽ chết. Đó đơn thuần chỉ là một lựa chọn, tôi là một kẻ mơ mộng , nhưng tôi không quá khích với lạc quan , tôi không muốn lúc điều tốt đẹp đến, nó nói với tôi là tôi không thích hợp, và tôi xấu xí. Tôi có lựa chọn của mình, cho đến lúc đó, tôi sẽ chết. Tôi không thích cảm thấy mình chưa đạt, và tôi không thích cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn.
Nếu nó đến quá muộn, tôi không thể chờ được để có một cuộc gặp gỡ hoàn hảo. Tôi đơn giản chết đi.

4.1.11

Play time.


It was one morning






phuuuu
when I was alone-true




phuu
and wild-actually it's stupid












and free-actually it's nothing to do.







It was when awkward marries senselessness ...




while having an affair with spontaneous...





trying to cheat on boredom ...






at the same time flirting with random.









It was so hard to do the manual focus and it keeps on being out or soft.
I wished someone were there to help me with the focusing and ten second count downs but let's not talk about this when it's 2 in the morning like now.

3.1.11

second night of the year.









Nghe bự dữ ha, đêm thứ hai của năm , nghe nặng ký dữ àh , haha
well , whatever, just trying to find a name to name it besides entry monday 9:42PM 2011 January thing.

~ Tui , vừa mới viết một dòng tiếng Anh - Ngay sau một dòng tiếng Việt~ Thiệt là đáng lên án. Nên tui sẽ đặt * ở đây lát nữa tui sẽ quay lại với nó. *, phải *sao* ***** sao* *sao* *sao* *sao* *sao* *chíu* *chíu* *chíu* *chíu* *chói* *chói* *chói* *chói*.


Ở bàn ăn lúc nãy tui đoán mình đã nuốt nhiều hơn chỉ thức ăn vô bụng , tui nhớ tui có nhai thứ gì đó nghe lấp lánh và thấy yên tĩnh.
Má tui có lẽ đã kể một câu chuyện. Thú vị và ngon lành như trái cây mới chín mà người ta không thể gọi là thứ đồ vì con người không đã tạo ra nó và tui thích nhấn mạnh cái sự vắng mặt của loài người cùng các thứ gia vị knor nhân tạo trong một câu chuyện về chính một vài con người nên tui đã đặt chữ không trước chữ đã và gây ra một số khó chịu mà theo tui thấy là cần thiết và đôi chút mắc cười.

Đối với tui má tui là một cô Teresa nhỏ.
Cô ấy gần gũi và trẻ trung, rất xinh đẹp và nhân từ, theo cách riêng của cổ.
Cổ sẽ trữi bạn nếu bạn đối xử tệ hại với cổ, sau đó cổ sẽ chăm sóc thay quần áo nấu cháo và thay khăn đắp trán cho bạn lúc bạn bị sốt.
Cổ mắng bạn lúc bạn bị té và cổ nổi giận lúc bạn khóc và dành cả đời để yêu thương bạn.
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ lấp lánh chói sáng ngoài kia thiệt là quá đã làm sao .
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ khốn kiếp xấu xa tệ hại ngoài kia thật là buồn bã làm sao.
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ trở nên tệ hại trong chốc lát lại trở nên tươi đẹp và con người bạn nghĩ đã rất xấu nở hoa khi nhìn thấy cổ đối xử tốt với họ.
Và lần này đến lần khác bạn thấy có thêm nhiều thứ khác nở ra lúc cổ đối xử tôt' với điều đó.
Sau đó từ lúc nào không biết bạn gọi cổ là Teresa nhỏ.
Và tất cả những gì bạn cần lúc ở bên cổ là tự tin làm cái gì đó hay ho để khoe với cổ và cảm thấy mình thật là cool quóa đi àh và khiến cổ tự hào.
Mà nói chung là khó lắm àh.


Câu chuyện của cổ mà tui nuốt được trong bữa ăn tối nói chung có một phần ở bên trên và một phần ở bên dưới, rất nhiều ở ngoài kia và tại đây tui không kể.

Nhưng tui phải ghi lại để tui giữ liên lạc với bản thân mình, và tui thì rất mau quên mất bản thân, tui ham vui lắm mà.
Tui đã nghĩ mình sẽ viết cái entry này thiệt là trang trọng, phải, nghe cho nó thiệt là hào hùng, phải, như một bản tuyên ngôn độc lập by Thảo vậy đó. Nhưng tui trịu không nỗi cái sự to bự của câu chữ, Nó làm tui buồn ọe, da gà tui nổi lên và mắt tui lờ đờ.
Nếu viết một cách đơn giản hơn thì tui sẽ ghi AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA thế là xong, vì nó vang như vậy đó. Tui thích cái gì đó hài hước, nhưng chân thành.Tui thích tìm thấy một thứ tuyệt đẹp trong một nơi lộn xộn. Và tui thích tìm thấy cũng như được tìm thấy và khi tui tìm thấy tui cảm thấy mình và người đã cất nó đi có một sự đồng cảm-MÀ tui ghéc cách phát âm của từ này nhưng yêu thích ý nghĩa của nó. Giống như tụi tui đang đá lông nheo với nhau *Chóc*. vậy đó .


Tui đã trải qua một ít thời gian trên mặt đất,
Tui đã gặp gỡ và yêu thương,
Tui cô độc và buồn bã,
Và tui lại gặp gỡ và yêu thương,
Tui đã gặp nhiều con người dễ mến.
Và nhiều trong họ trở thành bạn của tui.
Va tụi tui đã ở bên nhau, một ngày , một tuần , một tháng , vài tháng, vài năm, nhiều năm.
Và tui đã làm những điều đúng và những điều được cho là đúng.
Và tui đã làm những điều sai và những điều được cho là sai.
Và tui đã nhận lại những điều tương tự.
Và nếu tui gõ lại lần sau tui đọc lại tui sẽ phát bực.
Và lúc tui nuốt câu chuyện của má tui.
Tui nghĩ mình đã lộn khi nghĩ mình nên khép cửa bưu điện, và hạn chế những chuyến bưu phẩm mà thời gian phản hồi thư tín trở lại sẽ cứa vô lòng tui và làm đứt dạ dày khiến tui ăn không ngon cào vô mặt khiến tui ngủ không yên và ngắt nhéo trái tim lỗ chỗ của tui.
Và thời gian dài không cho bồ câu đi lại chỉ khiến cho ngày tui thêm dài và đời tui thêm buồng và tui chỉ được biết bạn tui nghĩ gì về tui cũng như hay quóa- biết gì về tui qua kênh thông tin liên lạc khác.
Nhưng tui không viết lại những gì đã viết, và tui không viết lại những gì chưa viết. Tui tự viết những gì tui viết.



Nên tui cho thời gian tik tok , bồ câu rải phân trên đường đưa thơ. Và cỏ rác tóc tai tự mọc
And thank you for the beautiful.

Sao giờ người ta không viết thơ thay vì thư he, thơ theo nghĩa nào thì cũng thơ hơn là thư mà.





Hết entry.


* Ừa , còn cái *sao* *** đó mà, '.'- trong đầu tui nó nổi blup lên câu đó và tui diết nó ra theo cái nghĩa và cái câu trong đầu của tui lúc tui tóm được nó và quoăng vào đây.

once

and again.

I saw something that has been done was done again in the exact same way.
And I feel wrinkles tickled up my eyes.
But
haha
suddenly , well ,it's not so sudden for always happing like that at all.
My thought lines turn the corner.
And I started to read it inside my head.
It's not about not doing it again. Well , call it muse , inspiration , inspired whatever thing you like to name.
I care about , how about trying to do it and see whether people can do it now can you?
Can I?
Well I've not yet tried to redo the works of others , I have the fear of seeing repeated things, And I have no luck in repeating my own works either, every time I try things turn out different.
But trying to complete a skill is brilliant, necessary, neat and clean. Why try a not while you can.
Looking forward for your new works then.

Sleep well.



T.intherain
and the sakes of keeping track of herself.