3.1.11
second night of the year.
Nghe bự dữ ha, đêm thứ hai của năm , nghe nặng ký dữ àh , haha
well , whatever, just trying to find a name to name it besides entry monday 9:42PM 2011 January thing.
~ Tui , vừa mới viết một dòng tiếng Anh - Ngay sau một dòng tiếng Việt~ Thiệt là đáng lên án. Nên tui sẽ đặt * ở đây lát nữa tui sẽ quay lại với nó. *, phải *sao* ***** sao* *sao* *sao* *sao* *sao* *chíu* *chíu* *chíu* *chíu* *chói* *chói* *chói* *chói*.
Ở bàn ăn lúc nãy tui đoán mình đã nuốt nhiều hơn chỉ thức ăn vô bụng , tui nhớ tui có nhai thứ gì đó nghe lấp lánh và thấy yên tĩnh.
Má tui có lẽ đã kể một câu chuyện. Thú vị và ngon lành như trái cây mới chín mà người ta không thể gọi là thứ đồ vì con người không đã tạo ra nó và tui thích nhấn mạnh cái sự vắng mặt của loài người cùng các thứ gia vị knor nhân tạo trong một câu chuyện về chính một vài con người nên tui đã đặt chữ không trước chữ đã và gây ra một số khó chịu mà theo tui thấy là cần thiết và đôi chút mắc cười.
Đối với tui má tui là một cô Teresa nhỏ.
Cô ấy gần gũi và trẻ trung, rất xinh đẹp và nhân từ, theo cách riêng của cổ.
Cổ sẽ trữi bạn nếu bạn đối xử tệ hại với cổ, sau đó cổ sẽ chăm sóc thay quần áo nấu cháo và thay khăn đắp trán cho bạn lúc bạn bị sốt.
Cổ mắng bạn lúc bạn bị té và cổ nổi giận lúc bạn khóc và dành cả đời để yêu thương bạn.
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ lấp lánh chói sáng ngoài kia thiệt là quá đã làm sao .
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ khốn kiếp xấu xa tệ hại ngoài kia thật là buồn bã làm sao.
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ trở nên tệ hại trong chốc lát lại trở nên tươi đẹp và con người bạn nghĩ đã rất xấu nở hoa khi nhìn thấy cổ đối xử tốt với họ.
Và lần này đến lần khác bạn thấy có thêm nhiều thứ khác nở ra lúc cổ đối xử tôt' với điều đó.
Sau đó từ lúc nào không biết bạn gọi cổ là Teresa nhỏ.
Và tất cả những gì bạn cần lúc ở bên cổ là tự tin làm cái gì đó hay ho để khoe với cổ và cảm thấy mình thật là cool quóa đi àh và khiến cổ tự hào.
Mà nói chung là khó lắm àh.
Câu chuyện của cổ mà tui nuốt được trong bữa ăn tối nói chung có một phần ở bên trên và một phần ở bên dưới, rất nhiều ở ngoài kia và tại đây tui không kể.
Nhưng tui phải ghi lại để tui giữ liên lạc với bản thân mình, và tui thì rất mau quên mất bản thân, tui ham vui lắm mà.
Tui đã nghĩ mình sẽ viết cái entry này thiệt là trang trọng, phải, nghe cho nó thiệt là hào hùng, phải, như một bản tuyên ngôn độc lập by Thảo vậy đó. Nhưng tui trịu không nỗi cái sự to bự của câu chữ, Nó làm tui buồn ọe, da gà tui nổi lên và mắt tui lờ đờ.
Nếu viết một cách đơn giản hơn thì tui sẽ ghi AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA thế là xong, vì nó vang như vậy đó. Tui thích cái gì đó hài hước, nhưng chân thành.Tui thích tìm thấy một thứ tuyệt đẹp trong một nơi lộn xộn. Và tui thích tìm thấy cũng như được tìm thấy và khi tui tìm thấy tui cảm thấy mình và người đã cất nó đi có một sự đồng cảm-MÀ tui ghéc cách phát âm của từ này nhưng yêu thích ý nghĩa của nó. Giống như tụi tui đang đá lông nheo với nhau *Chóc*. vậy đó .
Tui đã trải qua một ít thời gian trên mặt đất,
Tui đã gặp gỡ và yêu thương,
Tui cô độc và buồn bã,
Và tui lại gặp gỡ và yêu thương,
Tui đã gặp nhiều con người dễ mến.
Và nhiều trong họ trở thành bạn của tui.
Va tụi tui đã ở bên nhau, một ngày , một tuần , một tháng , vài tháng, vài năm, nhiều năm.
Và tui đã làm những điều đúng và những điều được cho là đúng.
Và tui đã làm những điều sai và những điều được cho là sai.
Và tui đã nhận lại những điều tương tự.
Và nếu tui gõ lại lần sau tui đọc lại tui sẽ phát bực.
Và lúc tui nuốt câu chuyện của má tui.
Tui nghĩ mình đã lộn khi nghĩ mình nên khép cửa bưu điện, và hạn chế những chuyến bưu phẩm mà thời gian phản hồi thư tín trở lại sẽ cứa vô lòng tui và làm đứt dạ dày khiến tui ăn không ngon cào vô mặt khiến tui ngủ không yên và ngắt nhéo trái tim lỗ chỗ của tui.
Và thời gian dài không cho bồ câu đi lại chỉ khiến cho ngày tui thêm dài và đời tui thêm buồng và tui chỉ được biết bạn tui nghĩ gì về tui cũng như hay quóa- biết gì về tui qua kênh thông tin liên lạc khác.
Nhưng tui không viết lại những gì đã viết, và tui không viết lại những gì chưa viết. Tui tự viết những gì tui viết.
Nên tui cho thời gian tik tok , bồ câu rải phân trên đường đưa thơ. Và cỏ rác tóc tai tự mọc
And thank you for the beautiful.
Sao giờ người ta không viết thơ thay vì thư he, thơ theo nghĩa nào thì cũng thơ hơn là thư mà.
Hết entry.
* Ừa , còn cái *sao* *** đó mà, '.'- trong đầu tui nó nổi blup lên câu đó và tui diết nó ra theo cái nghĩa và cái câu trong đầu của tui lúc tui tóm được nó và quoăng vào đây.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
sao me ko phat hien trang nay som hon ta?? Zui zay ma, thoi muon con hon ko :D
ReplyDelete:* cho hung . mà tui ko hĩu sao anh đọc blogspot của tui anh nghe Norah Jones được, tui tưởng phải nghe Pink.
ReplyDelete