Đã lâu rồi , nhiều ngày , nhiều trăm ngày đã trôi qua, tôi mới lại khóc nhiều như lúc nãy.
Nhưng nói như đùa chứ, tôi cảm thấy đó là những giọt nước mắt sẽ khiến tôi mạnh hơn.
Khi viết câu vừa trên tôi có thể thêm hàng triệu ý đi kèm, có thể mở ngoặc đơn và viết vào đó hàng triệu chữ và đó là nói quá nhưng cảm giác về nó thì không khác chút nào . Đã lâu rồi tôi không khóc như lúc nãy, khi mà vừa khóc vừa cảm thấy tỉnh táo và biết là sau đó mình sẽ khỏe mạnh . Tôi đã luôn cố gắng kìm nước mắt , lời nói và tất cả những mũi nhọn vì tôi đã luôn sợ những thứ này đổ vỡ vì khi so sánh giữa khóc và hành động thiếu thận trọng bằng hoặc gần bằng từ bỏ và để tất cả rơi xuống mặt đất trong lúc chỉ có một mình tôi cố gắng nắm giữ tất cả cho mọi thứ vận động thì đúng là tôi sẽ tự ấn nút shut down cho một hệ thống ngay từ đầu tự tôi khởi động nó và luôn để ý sửa chữa nó, điều đó thật buồn quá, nỗi buồn đó đã luôn ở bên trong tôi. Nó giống như ung thư, một thứ không thể căm ghét vì nó là một phần của cơ thể mình. Và đó là một nỗi khổ bất lực và nước mắt nhỏ xuống chỉ có thể là những giọt thật khẽ vì nếu có ai vô tình bắt được họ sẽ gửi trát đến toàn yêu cầu tôi shut down toàn bộ hệt thống đó đi, và đó là một nỗi khổ, giống như mất đi phần thân thể của mình, cắt đi khối ung thư gọi là tim mình. Tôi không muốn mình khóc những giọt nước mắt này, những giọt nước mắt khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Tôi muốn những giọt nước mắt lúc nãy, lúc tôi khóc khi nhìn thấy một điều tuyệt đẹp. Nó làm tôi oằn người đau khổ, nhưng không phải là những giọt nước mắt phải rơi thật khẽ và nhỏ thật yên.
Đã từ lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy tiếng mình khóc trong đêm. Và nếu khóc là một thứ hành động sẽ làm ô danh người thực hiện tôi tin người ta đã sai lầm lớn khi nghĩ vậy. Vì lúc nãy tôi khóc trong lòng cảm thấy hoàn toàn không hổ thẹn. Và tôi nghe thấy tiếng mình khóc và tôi cảm thấy mình còn sống , không phải thật khẽ và thật yên, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình đã khóc tuyệt vời đến như vậy.
Nhưng khóc vẫn luôn luôn là một điều không tuyệt vời cho lắm cho dù nó có tuyệt đến đỉnh điểm của một chữ tuyệt đi nữa.
Tôi nghĩ cô gái đó thật sự rất hay. Cô ta có thể khiến cho tôi khóc và cảm thấy tuyệt vời cùng một lúc. Quả là một điều đáng ghen tị biết bao. Nhưng thú vị thay là tôi cũng không cảm thấy ghen tị và tôi đang tự hỏi thật ra điều gì đã khiến tôi cảm thấy như vậy. Và tôi thật ra đã khóc vì điều gì. Tôi không ghen tức có thể nào vì tôi tin là tôi còn cừ khôi hơn thế. Nghe có vẻ hoang đường vì tôi đã nhìn thấy những gì cô ta làm. Tôi nghĩ tôi đã luôn bỏ qua phần đó và đã vẫn luôn trả giá cho nó. Tôi cần một cái móng nhà tốt. Tôi đã không đúc móng cho mọi thứ và tôi đã luôn lơ lửng trên mặt đất.
Tôi tự hỏi khi tôi viết ra những điều quá rõ ràng mà lẽ ra người ta phải để ở trong tim và viết trong lòng bàn tay mình , và lát nữa tôi sẽ bấm button tên PUBLISH POST và có những người sẽ đọc qua nó và liệu tôi có phải trả giá cho việc mình đang làm hết sức reckless này không. Và người ta có thể sẽ nói về nó , hoặc tệ hơn nói về nó theo một cách khác. Nhưng tôi vẫn sẽ bấm và xem điều này dẫn tôi đến đâu. Những người đọc được sẽ hiểu và dè chừng hay không hiểu và dè chừng hay - xin lỗi tôi vẫn luôn mơ mộng như thế, rằng thế giới này thật ra rất tốt đẹp, và ngươi` ta có thể sẽ can đảm và chân thành hơn khi nói chuyện với tôi.
Tôi nghĩ đã đến lúc mình được đối xử đúng đắn, vì tôi đã luôn bị đối xử sai. Nhưng tôi đã lầm. Tôi đã bị đối xử sai không dẫn đến việc tôi sẽ được đối xử đúng đắn. Khoan xét đến việc tôi làm cái quái gì mà tự đặt mình vào vị trí ngôi thứ ba số ít và đang trở nên hoàn toàn bị động ở đây. Tôi đang nói về việc tôi nghĩ mình phải được đối xử đúng sau một quãng thời gian tôi đã bị đối xử sai và đó gần như đã trở thành một kết nối nguyên nhân hệ quả bên trong tôi. Chỗ này tôi bị mắc kẹt. Tôi nghĩ đó là một trong những dạng tư tưởng cũ đã luôn được nuôi cấy trong tôi. Nói chung là sai lầm của nó đi từ việc tôi đặt mình vào vị trí ngôi thứ ba số ít và đứng đó như một thằng ăn mày để được/bị đối xử. Suy nghĩ được sinh ra sau đó đã hình thành trong tôi ít lâu. Là tôi đứng tại vị trí ngôi thứ nhất số ít và tôi sẽ tự bảo vệ mình. Suy nghĩ này khiến cho tôi sinh ra một số hành vi quá khích mà theo bản thân tôi cảm thấy là mình không còn hiền lành như xưa. Mà đó lại là một trong những đức tính hay detail mà tôi đã từng rất thích ở đứa con gái tôi đã từng là. Tôi sẽ phản ứng lại khi người ta chạm vào tôi và tôi sẽ nói rõ ràng những gì mình nghĩ và sẽ cố gắng làm điều đó đến nỗi có thể khiến cho người khác nghĩ là tôi tự vĩ và quan trọng hóa vân' đề. Nhưng đó là một trong những chuyện mà tôi phải đối đầu và điều khiển cho nó thân thiện với môi trường hơn vì tôi không bao giờ muốn mình ở trong vị trí phải chịu đựng lời nói hay hành động của người khác hay một nhóm hay nhiều nhóm người khác thêm một lần nào nữa. Tôi đã quá chán ngấy những trò nói xấu hay ' nói thật ' sau lưng tôi mà không có chút tự trọng hay quân tử nói thẳng để tôi có thể bảo vệ mình hợp lý hơn. Nói chung là cho tôi khinh bỉ cái trò đó. Tôi nghĩ mình nên dừng lại ở tụm này tại đây. Nó đang dẫn tôi vào con đường quá quan tâm đến xung quanh trong khi cái tôi thật sự phải đầu tư quan tâm và khiến tôi rơi nước mắt ban nãy nằm ở bên trong.
Tôi đã trải qua một quãng đường dài và cho phép tôi nói thật là tôi đã phí hoài rất nhiều thứ. Tôi cảm thấy một phần trong tôi đã trở nên cay đắng và tôi biết việc đó không giúp được gì cho mình mà chỉ hại mình thôi vì xung quanh thế giới này hình cầu và tôi đã vô tình để cho mình bị thương sau đó để lại sẹo đen tại điểm này trong khi tôi đã có thể bỏ qua nó và dâng hiến mình cho những thức xứng đáng hơn.
Nhưng một trong những vấn đề lớn của tôi là bản thân tôi tự nhận thức khi mình không tự làm ra được cái gì thì cái đó không thuộc về tôi. Và ngay cả tình yêu cũng vậy. Và nếu tôi được tìm thấy tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ tin điều đó và tôi sẽ bước ra khỏi nó vì nghĩ nó không có thật và cần phải có một người đàn ông bản lĩnh , anh ta phải dài, phải sâu , phải rộng để có thể khiến cho tôi chấp nhận một thứ tìm đến mình chứ tôi không mất công tìm kiếm nó. Nhưng có lẽ anh ta không tồn tại. Và tôi đã tự đi tìm người đàn ông của tôi. Tôi cảm thấy hoàn toàn không có chút hổ thẹn nói ra điều đó, đó là điều tôi cảm thấy tự hào và tôi nghĩ nó là một trong những phần khiến tôi vô cùng đàn ông. Tôi tự hào mình đã tìm ra người yêu của mình , khiến anh ta yêu tôi và chúng tôi sẽ ở bên nhau tại cuộc đời này. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì điều đó, tôi tự tìm ra nó , tự tạo ra nó , và tôi chứ không ai khác có toàn quyền xứng đáng được tận hưởng điều đó. Nhưng tôi không phủ nhận những cố gắng của người đàn ông của mình, tôi nghĩ anh ta rất chân thành, anh ta không nói dối, và anh ta cũng rất tuyệt vời , và đó là một trong những lý do khiến tôi đã chọn anh ta chứ không ai khác. Nhưng nếu tôi có thể đàn ông hơn chút nữa, tôi sẽ để cho mọi thứ diễn ra như cách một người đàn ông thường làm , không quá cố gắng control mọi thứ và goes with the flow, để cho mọi thứ đi theo dòng chảy. Nhưng tôi đàn bà ở đây vì tôi tin như một điều hiển nhiên, một thứ fact và thực tế không có gì đúng đắn hơn là tôi sẽ làm mọi thứ để giết đi thứ có thể hại đến cái hạnh phúc mà tôi đã phải quá khổ công và hi sinh quá nhiều thứ để có thể có được. Tôi nghĩ chỗ này người ta có thể lợi dụng để gán cho tôi tội giết người sau này vì tôi hoàn toàn có thể làm như vậy. Nhưng có một chỗ nữa tôi không chắc chắn. Là tôi hiện tại muốn người đàn ông của mình đối xử toàn vẹn với tôi vì đó là bản chất đàn bà trong mối quan hệ của tôi hay vì tôi cảm thấy mình cần được bù đắp cho tất cả những gì đã xảy ra. Nếu là option đầu tiên thì tôi sẽ cảm thây' nhe. nhõm hơn vì điều đó có nghĩa là tôi đã lành thương và nó cũng đúng với lập trường của tôi trong một mối quan hệ. Nhưng option thứ hai là không thể chối bỏ nên tôi đoán là tôi bị cả hai suy nghĩ đó chi phối.
Đã từng có một người con trai nói với tôi là tôi sống KHÔNG thoải mái. Trước khi xét đến chuyện anh ta có đủ tư cách để nói điều đó và anh ta đã trải qua được một phút làm tôi hay chưa để tự cho phép mình nói như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn, tôi nghĩ anh ta có phần nói đúng. Tôi luôn cố gắng bảo vệ thứ mà tôi nghĩ nó thật đẹp. Tôi không nói nghỉ chơi trong một mối quan hệ trước, từ lúc tôi còn nhỏ đến hiện tại. Đó là một trong những lý do khiến người đàn ông tôi yêu không cảm thấy lo lắng và sợ mất tôi đồng thời cũng là điều tệ hại với tôi khi tôi vừa phải thực hiện điều khiến cho tôi vẫn luôn là chính mình vừa cảm thấy vô cùng cay đắng khi nghĩ tại sao mình vẫn luôn là người phải gọi điện thoại trước và sẽ không có ai khác ngoài tôi sẽ năn nỉ cho bất kỳ thứ gì đã xảy ra , cho một cơn buồn nôn hay đau đầu. Có thể bản chất mọi thứ sai ngay từ đầu vi` tôi sinh ra không phải đàn ông và có những đức tính như một người đàn bà. Tôi biết cách đối xử với một người đàn bà nhưng tôi chưa bao giờ nhận được thứ gì khiến cho tôi cảm thấy mình là đàn bà, nên tôi luôn phân vân. Nhưng tôi sẽ quay lại với chuyện này sau đi. Tôi chỉ muốn nói ở đây rằng tôi sẽ còn bảo vệ những thứ tôi đã mất rất nhiều tâm sức nước mắt và con người để có được, và dù anh có nói gì về điều đó, tôi xin lỗi, hãy thử trải qua một ngày là tôi và hãy thử khóc giọt nước mắt của tôi và hãy thử ở trên chiếc giường của tôi vào đêm tháng năm trong hai năm vừa rồi và cắn răng khóc trong câm lặng , và nếu như anh đủ tài giỏi để có thể cảm thây' một thứ gì đó là quý giá trong cuộc đời anh, và nếu anh có đủ can đảm để đấu tranh vì nó như tất cả những gì tôi đã làm, đau khổ vì nó và vẫn không dừng lại, tôi thách anh có thể có một quãng thời gian tuyệt vời như vậy. Tôi xin cảm ơn anh và những lời nói thiếu logic của anh. Nhưng tôi không ghét anh một cách thuần khiết và trút mọi tội lỗi lên đầu anh cho nhẹ nhõm lòng tôi, cơ bản tôi không làm được, vì tôi cơ bản là chính bản thân tôi. Không phải vì anh.
Cho đến thời điểm hiện tại tôi đã ở bên cạnh người đàn ông tôi yêu. Và anh ta có thể làm gì để bảo vệ tôi giữa cuộc đời ngày mai hay có thể cố gắng bảo vệ tôi hay chỉ thuân` khiết bảo vệ tôi như một bản năng của anh ta không và anh ta có thể làm được đến đâu . Tôi không biết được. Điều đó hơi làm tôi lo lắng. Anh ta vẫn còn rất trẻ, anh ta còn chưa hiểu hay trải qua cảm giác phải từ bỏ chính bản thân mình vì một ai đó, thứ luôn xé xác tôi. Và anh ta còn chưa trải qua phải phạm lỗi lâm` và chống lại một thứ không sai chút nào, cơ bản nó đúng nhưng vẫn phải chống lại nó , làm hại nó, để cho gia đình của anh ta không bị xâm phạm là như thế nào. Như việc nhìn thấy một con mèo con tật nguyền và sau cảm giác thương tội nó vô cùng thì suy nghĩ nó sẽ khiến cho người thân của mình bị bệnh và rận của nó sẽ bò khắp người con mình như thế nào lướt theo sao khiến cho việc muốn cảm thấy thương tội một sinh vật vô hại vô cùng nhỏ bé cũng trở nên khó khăn và không còn thuần khiết nữa. Anh ta chưa hề có thể trải qua cảm giác đó. Tôi không biết mình còn hãy chờ được tới bao lâu cho điều đó xảy ra. Và suy nghĩ về việc phải cố gắng từng ngày đi đến một người sẽ đánh mình, nhưng ngày qua ngày vẫn không từ bỏ, cảm giác như dứt móng tay ra đó anh ta cũng từng trải qua. Và đó là hai điều cơ bản tuyệt vời khiến cho mọi thứ không chỉ có quan hệ tình dục , sinh con đẻ cái hay bất kỳ kiểu quan hệ nào tồn tại trên thế giới này diễn ra mà vẫn khiến cuộc đời đáng sống. Cả hai anh ta đều chưa trải qua và chưa có được. Hiện tại anh ta rất tuyệt vời, là một con người chân thành và chân thật, anh ta khớp với tôi , nhưng hai điều cơ bản đó nếu như chưa trải qua, và chưa tự lành được từ nó, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, và chúng tôi sẽ ra sao. But let's see about it then.
Nhưng có một thực tế , và điều đó luôn đúng, là nghề nghiệp của tôi sẽ không thức dậy một sáng chủ nhật nói rằng nó không còn yêu tôi nữa. Tôi đang đứng ở điểm cơ bản mà theo chân lý của tôi, xin lỗi , phải theo chân lý của tôi là gốc rễ của mọi phát triển , tôi đã có được nó và sacrifice rất nhiều cho nó , nhưng nó, tình cảm và tình yêu lại là thứ mông lung nhất trần đời này.
Nhưng tôi đã không làm gì cho thứ sẽ giữ cho tôi sống, tôi còn làm hại đến nó vì tôi đã luôn không bao giờ nói tôi đang có việc như thế nào và cơ bản thi` thật ra không có ai hỏi thăm tôi về điều đó và nó dẫn tôi đến việc tự ngấu nghiến thời gian làm việc của mình bằng những cuộc điện thoại dài chỉ để im lặng. Và tôi cảm thấy chưa có gì ngu đần hơn thế. Một người quan trọng đã nói với tôi khi tôi nói với cô ta tôi không thể yên tâm được, mọi thứ tôi không thể yên lòng được dù mọi chuyện đang rất tốt đẹp. Cô ta nói vì người đàn ông của tôi không làm cho tôi cảm thấy vậy. Tôi tự hỏi cô gái rất tuyệt kia người đàn ông của cô ta có làm được hơn người đàn ông của tôi không. Tôi đã từng thây' anh ta làm một chuyện rất dại dột vì cô ta. Tôi nghĩ anh ta cũng không tầm thường. Cảm giác này có phần bệnh hoạn. Nó cần một chút sai lầm để người ta có thể cảm thấy an lòng, một chút quá đáng để có thể cảm thấy vì mình người kia có thể làm mọi thứ trên đời kể cả risk danh dự của bản thân. Nói đến đây tôi cảm thây' vô cùng bế tắc vì nêu' tôi đòi hỏi một thứ không tồn tại hay người ta không muốn tạo ra nó. Tôi tin là người ta không muốn vì tôi tin bất kỳ thứ gì cũng có thể được tạo ra. Tôi muốn được thấy ít nhất vài lần người đàn ông của tôi làm điều dại dột và risk danh dự , bạn bè của anh ta vì tôi. Như tôi đã làm. Điều đó giết đi một phần cuộc sông' của tôi nhưng xây ở một nơi khác một thứ phẳng chắc như một mặt phẳng để cử động. Không phải sự kết hợp của tất cả những thứ tốt đẹp sẽ đẻ ra những thứ tốt đẹp. Nó cần những cung vị khác nhau để tạo những thứ bản chất khiến người ta yên lòng và hạnh phúc.
Tôi đang nói về nghề nghiệp của mình.
Tôi thật sự cảm thấy rất cay đắng và muốn mình thật ích kỷ để có thể dành tất cả thời gian tiền bạc và sức lực cho bản thân mình . Nhưng đó cũng là điều tôi không muôn' xảy ra . Tôi luôn muốn chia xẻ , điều này thật quá mâu thuẫn . Chúng không hợp tác với nhau. Tôi muốn thành công và tôi muốn chia xẻ. Tôi không dành toàn bộ tâm trí của mình cho bản thân và tôi muốn thành công. Tôi luôn suy nghĩ cho hai người, và muốn được chia xẻ , nhưng điều đó đôi khi thừa thãi vơi' anh ta va` luôn làm hại tôi khi tôi phải làm một mình. Nếu tôi một mình thì sao. Nếu tôi nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn thì sao. Và nếu tôi không hi sinh bất kỳ thứ gì vì anh ta mà dành hết cho tôi và các mối quan hệ của tôi thì sao. Tôi sẽ trở nên rất tệ hại. Tôi nghĩ đó là điều tôi cần.
Trở nên tệ hại. Ý tôi là trở nên độc lập và bớt quan tâm lại. Tôi không cần trái tim này vì lúc tôi gõ những dòng này tôi cảm thấy vô cùng xa lạ và ý nghĩ đó cào vào tôi và tôi muốn khóc. Tại sao tôi lại cần phải thể hiện nhiều quan tâm và thương yêu như vậy trong khi no' không mang lại một lợi ích thiết thực nào cho mình.
Tôi đang tự dẫn mình vào một lối suy nghĩ cụt.
Tôi nghĩ mình cần cảm thấy hạnh phúc và bản thân mình được yêu thương để cảm thấy hạnh phúc trong lúc làm những việc của mình. Mình đang nói về yếu tố gốc rễ chết tiệt trong đầu mình.
Tôi không biết mình ở đây có phải là quá muộn hay không. Để thành công và để yêu thương. Tôi không biết đến lúc mọi thứ trở nên tôt' đẹp tôi có còn đẹp và tốt nữa hay không. Tôi không muốn mình tàn úa khi mọi thứ xung quanh tôi tôt' đẹp. Tôi muốn mình đẹp cùng với những thành công của mình. Tôi sẽ không châp' nhận bản thân xấu xí.Tôi không phải kẻ quá lạc quan , quá bi quan hay quá thực tế , tôi đơn thuần có những tiêu chuẩn cho riêng mình. Và tôi không chấp nhận bản thân tôi xấu xí.
Nên để yên tâm trong lúc tôi làm việc, cho những thất bại va` thành công tiếp theo trong công việc của tôi, trong mối quan hệ của tôi, tôi luôn biết có những thứ tốt đẹp luôn ở ngoài kia chỉ vì tôi chưa gặp nó thôi. Nhưng nếu lúc tôi gặp được no' mà bản thân tôi xấu xí và thương tật, tôi sẽ không thể cảm thấy hạnh phúc và trọn vọn.
Cho đến khi tôi cảm thấy quá mệt mỏi và bản thân mình đã tàn rụi, tôi sẽ chết. Đó đơn thuần chỉ là một lựa chọn, tôi là một kẻ mơ mộng , nhưng tôi không quá khích với lạc quan , tôi không muốn lúc điều tốt đẹp đến, nó nói với tôi là tôi không thích hợp, và tôi xấu xí. Tôi có lựa chọn của mình, cho đến lúc đó, tôi sẽ chết. Tôi không thích cảm thấy mình chưa đạt, và tôi không thích cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn.
Nếu nó đến quá muộn, tôi không thể chờ được để có một cuộc gặp gỡ hoàn hảo. Tôi đơn giản chết đi.
Tui cũng ước mọi thứ đơn giản như 1+1 = 2
ReplyDeleteYêu là yêu, không nửa vời.
Nhưng mà cuộc sống, nếu chính xác và hoàn hảo như vậy, thì không phải là nó nữa rồi.
Kể cả những con số, cũng có nỗi cô đơn của riêng chúng mà đâu chỉ đơn thuần nhìn vào vẻ ngoài hoàn hảo mà xét đoán đâu Thảo.
Vì vậy, nếu đã tin, thì cố gắng tin đến cùng nhé.
Tui, không hẳn là hài lòng với những gì tui đang có, nhưng dù nó không hoàn hảo, nó vẫn quyết định ở đây, và vì thế mà tui tin.
Tui tin người đàn ông của tui.
Thảo ơi,
tui không muốn Thảo khóc.
Tui hiểu là rồi mình sẽ mạnh mẽ.
Nhưng đau lắm.
Giống như chuyện bạn tốt sau khi chia tay vậy.
Kết cục không tồi. Vẫn nhìn mặt nhau.
Nhưng cơ bản là, có một điều tốt đẹp nhất trên đời đã chết.
Thảo ơi,
đừng,
rơi nước mắt nhiều quá nhé.