18.1.11
Norwegian wood.
Lúc tôi đọc truyện này tôi nhớ mình đã nhìn trô trố vào cái hố trên người Tohru.
Tôi không có ý khinh miệt hay phân biệt tôi tự hỏi làm sao để tôi lấp cái của tôi lại.
Sau đó tôi lại nhìn hổn hển vào cái hố của Naoko và Reiko và các bạn.
Tôi cũng tự hỏi câu tương tự.
Tôi nhớ có hồi lâu tôi viết cái gì đó tương tự như .
Làm thế nào để tiêu hủy một cái hố ngoài việc phá vỡ nó và tạo ra một cái to hơn.
Và sau đó tôi nhớ tôi đã khóc vì một mõm đất nhô như thế nào khi so sánh nó với cái hố trên ngực mình.
Nói chung là một kiểu sắp xếp từ ngữ mà mình gặp hằng ngày.
Xếp tụi nó lại với nhau, thật ra chuyện đó rất dễ và tôi rất hãi những đoạn chữ nghe mùi hùng vĩ.
Tôi thích thật ít chữ, bên cạnh cái gì thật lớn.*
Và thời gian đã trôi qua rồi,
Lúc tôi nghĩ thật buồn quá tôi đang ở đâu tôi đang làm gì tôi làm sao có thể tìm thấy chính mình.
Và thời gian đã trôi qua rồi,
Lúc tôi thấy mọi thứ thật đáng chán ngán và ở đâu là sự thật là tôi sẽ hỏi anh và anh sẽ trả lời cho tôi một câu mà tôi sẽ không bao giờ thõa mãn và thời gian đã trôi qua rồi, lúc ngồi gục nhìn ngắm thất bại của mình, những gì mình có và những gì chưa có và những gì tệ hại và những gì tuyệt mỹ.
Và thời gian đã trôi qua rồi khi tôi đứng lặng tự hỏi mình là ai mình thật sự là người như thế nào.
Ban không nghĩ đó là một điều khá cũ khi cứ lặp đi lặp lại nó , viết nên những câu chuyện lớn về việc đi tìm sự thật cái tôi , tạo ra những bộ film bự giải thích vì sao tôi đã không như thế này và không như thế kia.
Bạn có nghĩ sự thật thật ra nằm trong túi chúng ta và sự thật là một thứ hư cấu chết tiệt và sự thật bạn đi tìm có thể là thứ bạn tin tưởng , hoặc được làm cho tin tưởng, nhưng hãy hỏi bản thân, sau khi bạn tìm ra sự thật điều gì sẽ xảy ra.
Sự thật,
Thật là một điều tuyệt vời có phải không.
Hai chữ đó rất đẹp.
Nhưng tôi nghĩ thật sự chỉ nên nằm dưới câu nói.
Hoặc ít nhất sau câu nói.
Thật sự nên ở một dạng khác. Một hành động, một tác phẩm , một tòa lâu đài, một ngọn núi, cây cổ thụ, là đại dương.
Và không bao giờ nên được nói ra.
Vì không phải khi đó nó bắt đầu bị bốc hơi và không phải vì khi đó nó sẽ rơi tõm vào thế giới này và bắt đầu bị oxy hóa.
Mà nó sẽ nuốt gọn đại dương , ngọn núi, cây cổ thụ, tòa lâu đài, hành động vào hai chữ thật sự hình chữ nhật, dẹp, cũn, khô.
Nước sẽ bốc hơi và núi sẽ nhẵn và cây sẽ trụi và lâu đài sẽ hoang tàn và mọi thử chỉ còn lại hai chữ ' thật sự '. Cho đến khi bản thân chỉ thật sự chỉ còn dành cho tả tơi và kiệt quệ.
Tôi muốn thứ nằm ngoài túi áo của mình.
Nằm ngoài bản thân mình.
Tôi muốn được hạnh phúc và trọn vẹn.
Tôi nghĩ đó là một trong những điều tốt đẹp.
Những điều tốt đẹp nằm ngoài bản thân tôi.
Và có đôi khi tôi sẽ chống lại bản thân mình để bảo vệ nó.
Tôi không phải kẻ mù quáng, tôi không phải kẻ sẽ đánh mất bản thân mình.
Vì tôi biết tôi chân thành muốn được hạnh phúc, dù có là bản thể hư hỏng nhất của tôi đang nói chuyện.
Tôi không nhớ hết lời thoại của đoạn đó,
Tôi chỉ nhớ cổ hỏi ảnh liệu nếu sau này cổ không bao giờ có thể làm tình cùng ảnh thì ảnh có còn yêu cổ không.
Tôi nhớ lúc ảnh trả lời có mà, ảnh là một người lạc quan.
Giọt nước mắt bên phải của cổ và giọt nước mắt bên trái của tôi rơi cùng một lúc.
Nói về những sự trùng hợp, đây cũng là một sự trùng hợp yêu thích trong ngày hôm nay.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment