24.11.11

Because someone needs to know I'm still alive.





it's no longer, the fight between me and this world .
because I'm safe now, there's one heart near to mine
I'm one human being with arms with feet and heart
with ears with mouth and eyes. To work. To walk .
To love to hear and speak and love, again. I laugh .
I cry I shout I yell there're tears and all the bruises
But they're proof I'm alive. And even though I'm crying
It's because I want to be happy. I'm not as half optimistic as you are.
I'm optimistic as twice. I feel things as they are, and I fight for it.

1.11.11

Tue 3:32PM 1st November 2011


hello love, very very very loved puppy dog of mine.
I'm writing here to you not there , you know where. Because this is something means to us. I don't have that lots of the hearts and kisses or whatever spraying all over facebook. But I myself, and I hope you, too, know that You are in my heart, somewhere in the middle, somewhere a little bit above to the right, where I'm usually love seeing you making loud stupid laugh, and more usually, feel " AHHHHH GÂU'S going to scold me when I'm this lazy!!' .
It was strange what brought us together. That story of us, I need to fix it, right? One copy for you, one for me. That never left my mind. Nothing has ever left my mind at all. I know lately I've been distant. But I'm not leaving, not a little bit, not even at all (And we both know damn both clear that you're much more problem free without me bleehh ;p )
But yup, I'm one very young soul in this very very strange world. I just need a little some time now to rearrange things in my place. Then get back to life, and you dear, my loved, loved much loved puppy dog. :)

10.10.11

MON 12:38AM 10TH OCTOBER 2011


So so many places
So so many days
So so many things
So so many persons
So so many tears
So so many laughters
So so many love
So so many hate
So so many closed eyes
So so many wide open ones
So so many sleepy days
and So so many sleepless nights.
countless joy and countless pain.

they were real.
they are.
they are fire.

23.9.11

Hey the girl who'd not want to be named



Nè con nhỏ không muốn bị kiu tên ra.

Chúc em sinh nhật hạnh phúc :)

23/9/2011.




11.9.11

26.8.11

vớ vẩn.

sao khi yêu người ta hay vớ vẩn vậy
hay chỉ những kẻ vốn vớ vẩn thì mới yêu.
hay những kẻ vớ vẩn yêu vớ vẩn
hay bản thân yêu đã vớ vẩn.
vớ vớ vẩn vẩn
yêu.

11.7.11

5 Am.

5 AM conversation.


- lúc mình biết mình đã là một người xấu thì mình nên làm gì chò ?
- người xấu là xấu làm sao ?
- cứ làm bất kỳ cái gì sai thì gọi là người xấu hết đi.
- ùh thì sao ?
- là lúc đó mình nên làm gì. hối tiếc vì mình đã là một người xấu, bào chữa cho việc mình đã là một người xấu hay đơn giản tệ nhất cứ trở thành người tốt ở phút tiếp theo?
-...
- ờ tui hiểu rồi.
- hiểu gì ?
- hối tiếc không có tác dụng gì hết
- vậy sao còn phải hỏi.
- không - có biết nữa.

1.7.11

you







like yellow and water
green and blue
you and me



still in here
in the heart.

.






I would want
to create a place
a place for me.






I would want to create a place for I am.














.

8.6.11

.




"There's a reason I said I'd be happy alone.
It wasn't 'cause I thought I'd be happy alone.
It was because I thought if I loved someone, and then it fell apart, I might not make it.
It's easier to be alone.
Because what if you learn that you need love?
And then you don't have it?
What if you like it?
And lean on it?
What if you shape your life around it?
And then... it falls apart?
Can you even survive that kind of pain?
Losing love is like organ damage.
It's like dying.

The only difference is... death ends. This...? It could go on forever."

29.5.11

.







When you were here before
Couldn't look you in the eye
You're just like an angel
Your skin makes me cry
You float like a feather
In a beautiful world
I wish I was special
You're so fucking special

But I'm a creep
I'm a weirdo
What the hell am I doing here?
I don't belong here

I don't care if it hurts
I want to have control
I want a perfect body
I want a perfect soul
I want you to notice when I'm not around
You're so fucking special
I wish I was special

She's running out the door
She's running out
She runs runs runs

Whatever makes you happy
Whatever you want
You're so fucking special
I wish I was special

24.5.11

tôi đã định viết về điều này sáng nay
khi trời còn trong và hãy còn sớm
khi mọi thứ là dễ dàng hơn hiện tại.
Câu chuyện nhỏ về quãng đường tôi đã bước qua.
Chưa đủ dài để dừng lại và không đủ dài để trao huân chương cho nó.
Nhưng trong lúc tỉnh táo và lạc quan tôi muốn viết lại cho bản thân tôi biết mình đã nghĩ thế này này.


Thứ tôi viết ra đây không để mua vui cho một ai
khiến cho ai cảm thấy hài lòng và trong sạch ,
không để âu yếm ai, cũng không để công kích.

Đúng vậy.
Cuộc sống của tôi không nằm bên ngoài nhiều.
Tôi ngủ trên cái giường đặt trong căn phòng của tôi.
Đi trong đôi giày bích tôi mua và nói chuyện bằng cái môi của tôi.
Tôi suy nghĩ bằng trái tim nhiều hơn và khóc bằng lý trí nhiều hơn. Lẽ ra đã phải ngược lại nhưng muộn rồi và chấm.

Nhưng dù tôi chưa đi khỏi đây xa hơn Hải Phòng nhưng tôi có nhiều bạn bè và đó là một điều kỳ diệu.
kỳ diệu vì tôi đã gặp họ và kỳ diệu vì chúng tôi đã có thể gặp nhau và kỳ diệu vì chúng tôi là bạn, bạn chứ không phải bè.

Trưa khi mặt trời rất nóng, cảm ơn nó cái đầu của tôi cũng nóng không kém và tôi đã nhấn chìm mình trong suy nghĩ của suy nghĩ phải dừng suy nghĩ lại.

12.5.11

morning.













'You can check out any time you like but you can never leave' ~

18.4.11

a person I adored.




I took thousands of thousands pictures , but I hardly post them.
I sometimes ask myself why. Now I somehow know. I think I wait.
Wait for the reasons for them to be born.
For my pictures, one by one comes to being with a meaning and exists with a reason.

Tonight. This, is for you.
You are not close to me. But you are close to me. And how you and your words brought sun to my heart.
I don't own the flattery words.
All I have is my heartful feelings.

You and me wont remember how we used to be.
But I kept us here. For time unwinded , and the you that was with me, and the me that was with you, we two wont fade.
Even if we do.
Even if we will surely fade.

15.4.11

.

Tonight I listen to the song that once killed me.
It was with me when I'm dead wandering endlessly every corner of this little Saigon crying hoping my soul would perish and I would be free.


Now I feel.
So heartfully love my lover.

Maybe it's the pain I should pamper all the time not its child anger.
And we can stay in love till we perish our bodies to dust.

8.4.11

.







this is hard
the only things I love are the things I cry doing
how can I live
for I can't cry forever neither loving everything.

4.4.11

Monday the forth at April 011

I have never thought I would love dogs
.
I'm being honest.
Until one came into my life and loves me.

2.4.11

26.3.11

today is all about the beautiful eyes , the sincere stranger , lover, child all melted in the heat of the day , while flight attendant

Sat 1:39AM

It's me who's gone
Or it's it that left

For I'm not afraid to talk about yesterday anymore.
Heartfully Truthfully Honestly.





And I'm not afraid anymore.
To say I hate your conversations, talking behind other people's back.

22.3.11

T.









what's the world is for when I can't express how I feel
what's living is for when I can't happily and lively expressing how I feel
what's the point of going on when I just can't can't can't not yet not yet not yet express myself.
what I need in you, and the whole world
is the ability to have your own points,
the courage not to follow the crowd or anyone but yourself
and the pride,
Your pride to speak your own words, sound your own voice, cry your own laughters.



come to me as yourself,stay with me as yourself, and leave me as yourself.





T.

18.3.11

dream





I love the red I put upon my lips
but still times I wonder why I have to do that
tomorrow is going to fade
and today is just another page to rip off

yesterday I dream the dream that never were
and I understand it truthfully the feel of freedom being me and the freedom of not being me just as near
and the joy , the joy of being bad.
and the road , the road we are going to walk, will be just as long oh my dear love love.
It's not just me, it might be you,
it's not just you, it might be me,
and we are going to cry
till our hearts perish
and our leaves cross to brown, and we are going yellow
and

.

I used so much time in my life for everything else but me.

16.3.11

March Weds Sixteen Two 0 eleven

I got home the first day after work,
Lately I've been doing many personal projects, today I got back to the not less professional but more communicative work.
And I felt lovely.
This is not a big project but it's nice, regardless the planned ideas, the work processed from heart and flew out so naturally that I have to admit -not the first time- I love taking pictures and storing beautiful moments, keeping them alive.

There are so many things relates in this work which just think about would warm my heart .
First or most, I got to work with a real young yet real well developed girl as the mistress of the cake shop, who loves cakes and loves to work with them. Youthful spirit , fresh yet wise , honest yet decent, seeing her again tomorrow is the easiest thing alive to feel comfortable with. I got to meet another person in my life, Ariane(at first I thought she meant Ariel), not yet to tell whether how much our roads gonna cross, but it's always been a lovely feeling to me, knowing another person.

Lately my love love 's been repeatedly telling me to try shooting with food , for the works of my which he got the chance to see are mostly food , he felt something in them and told me so, yes the personal works are really personal and I'm not sharing with anyone even some until I press the publish button, it's something sanctuary and something me. So here I am doing it, shooting food and feeling good, such charm!
In order to process this work, I required some basic help from my friends, and I got them all, I can say I'm a really lucky little Thảo, Thảo goes out into the world, and gets to meet many warm hearted people. She must not forget them and their heart for her. She must try much much harder and thank them fully. Besides the direct help from my love love and my nice little sister, the help I got from my two other friends are not something less to be unmentioned. Thank you so dearly much.

I know the time is changing and the life is moving and this earth would be rolling the way it's never been or has always been before for a 23 years old girl to know. But I think I love this work and I'm naturally doing it which matters most to my life as not working but creating, and I sincerely hope I can walk into this profession everyday in the morning and get back to my home in the evening and my day would be meeting love and love again.
This might sound silly in the time of chaos, but dreams and hopes are still free to have.


I'd love to update the pictures later.

10.3.11

Little Encounter.

Little Encounter.
Weirdly I've grown craving for happiness recently, and I've been working so hard on it. So I decided to just first stop torturing myself with such self-arguments about imperfection and self-disappointment. It's kinda hard though. I'm trying to adore me as who I am, was and possibly will be. So good luck to me on that, and good luck to everyone on the journey of loving yourself :) . The sun has finally rose in Finland !! yay !







From her.
For I didn't think I would apparently meet the soul that grows the same thought as I do while I'm still holding it.







I'm a person of strictly perfection.
I'm also a person of freedom. I hate all the rules possible. I hate all the have tos and all the nevers and always. I know perfectly the me that yearns to do something counted as nevers, evers , as always not. Nor hiding my emotions. I'm a whole creation of the universe, I walk on the earth's surface just like anyone else. Why can't I express my emotions, especially in a world wearing so many masks. And, over all the 8 billion walking souls, many to the point to none would mind me living my life either.

So
A long period of sorrow.
I dont want to be sad anymore.
I feel perfectly, faithfully and heartfully I need the need and want the want to be happy.
I don't want another second in life where I have to be sad.
And when I am, I bear them into this world, so it'll fade, and it'll rote .











And I'm free, again.

1.3.11

Two lovers.

This,I keep for my two lovers.
Thank you for everything as I am now.




























.

27.2.11

Có đôi khi tôi quên mất , mình đang yêu một người tuyệt vời.

Có đôi khi tôi quên mất, mình được ở bên cạnh một chú cún một người bạn tuyệt diệu.

Tôi đã cố gắng viết một đoạn thật dài về con cún của phần đời thiếu nữ chuyển tiếp phụ nữ tôi. Nhưng sự điệu đà đã khiến tôi chưa thể kết thúc thứ tôi bắt đầu, đến bảy lần. Chiều rộng , chiều sâu của nó và chiều thương yêu của tôi khiến tôi có cảm giác mình phải viết ra một đoạn chữ tuyệt mỹ, cho nó gần tựa bản chất của thứ nó bao hàm, nhưng đao to bua lớn đúng là chưa bao giờ hợp với tôi. Làm ơn hãy dừng nói về cây tăm của bạn tựa hồ như nó làm thánh kiếm, tôi đã súc miệng rồi.


So many roads, so many detours, I love them all , just like I love you.
I love both of you.

Tôi yêu cả hai người, trong đoạn đời này của tôi.
Người đàn ông của tôi.
Con người là con cún, người bạn của tôi.
Cả hai người yêu của tôi.

Tôi nghĩ nếu cha mẹ đã tạo tôi ra trên đời này, mở một cuốn sách ra và viết lên đó tên của chapter đầu tiên , cái gì đó như, cuộc đời Thảo, Thảo ù bắt đầu. Cái gì tựa tựa thế ấy. Thảo bánh tiêu cũng vui. Đã nướng bánh xong thơm phức. Thế thế ấy.

Thì chương đầu tiên cha mẹ đã viết ra tôi, tôi mang ơn cha mẹ đã tạo ra tôi trên cuộc đời này.

Và một năm vừa qua của tôi cũng vậy.
Tôi đã luôn nghĩ mình đã phải chịu đựng và mất mát . Nhưng hiện tại tôi hạnh phúc với những gì tôi đang có. Và tôi tự hào cảm thấy mình xứng đáng với những thứ tôi có được. Tôi đã có được cội rễ của cuộc đời mình. Mỗi người sinh ra với một vài quan niệm, lượm nhặt một vài quan điểm, và sống chết với một vài thứ khác. Thứ tôi có được là cội rễ của cuộc đời tôi, là của cuộc đời tôi.
Tôi quan niệm cha mẹ sinh ra tôi, và tôi là một thành viên trong gia đình của cha mẹ, Thảo yêu thương ba má của mình, nhưng họ đối với Thảo cao lớn hơn hai chữ đơn giản nhưng cũng không đơn giản gia đình. Khi Thảo lớn lên Thảo sẽ có một gia đình của Thảo, là thứ Thảo tự tạo ra bằng tất cả những gì Thảo có thể, và mỉm cười không ngượng nghịu với nó, đó là niềm tin và một kiểu ám ảnh về thứ thuộc về mình.



Once I had a dog, or should I say he once had me
He showed me his room, isn't it good
Norwegian wood.

Tôi đã từng có một chú cún, hay tôi phải nói anh ấy đã từng có tôi
Anh ấy dạy cho tôi học tiếng Pháp và tôi không phải đang dịch ra từ dòng trên đâu.
Anh ấy ở bên cạnh tôi lúc tôi buồn
Và anh ấy ở bên cạnh tôi lúc tôi khóc
Và anh ấy ở bên cạnh tôi lúc anh ấy giận tôi
Khi tôi buồn anh ấy không nói tôi đừng buồn
Khi tôi vui chúng tôi chửi nhau
Ở một hành tinh xa thật xa hình cầu
có một cô gái và con cún của cô ấy
Anh ấy ở bên cô ấy dù có ai trên hành tinh đó đang nhìn
Dù có bất kỳ ai đang nhìn.



Tôi đã được gặp rất nhiều người bạn tuyệt vời,
Họ dạy cho tôi vô kể những điều hay ho,
Nhưng hai con người này.

Họ bước vào cuộc đời tôi
và tôi được dạy cho tự học

Ở đây bạn có thể truy ngược lại vấn đề, Thảo thật là một kẻ bướng bỉnh và nông cạn, cô ta vô cảm trước thiên chí. Ơ hay ?! :)) thế áh ? hay vậy. ;;) thôi tôi quen rồi, hay ho gớm.
Nhưng ở trên cuộc đời mỗi con người hay mỗi con cún, ;) cảm giác được trải nghiệm và bước đi bằng đôi chân của bản thân như việc phát kiến ra một định lý thay vì áp dụng từ nguồn www.kinhnghiệm&từngtrải.com luôn là tuyệt vời nhất.
Và ở thời điểm tôi gặp họ,
Tôi chọn chiếc áo tôi thích và tô màu son tôi muốn
Tôi dừng những điều nói ra chỉ để cảm thấy dễ chịu
Và tôi trở thành bản thân mình, loại bản thân mà tôi yêu thích.

Tình cờ chúng tôi ở bên nhau.
Một người tôi cố gắng ở bên cạnh
Và một người chúng tôi ở bên cạnh nhau không cần cố gắng
Một người tôi gào vào mặt cuộc đời hãy tặng anh ấy cho tôi,
Một người tôi


26.2.11

ngày xửa ngày xưa, trên một hành tinh tròn trỉnh và cô đơn
có một cô gái và con cún của cô ấy ,
có một con cún và cô gái của anh ấy.




Một người con trai dễ thương đã nói với tôi,
năm nay là năm tốt của bạn.
và điều đó đeo đuổi tôi suốt từ khi nghe câu đó đến giờ
nó trở thành một mặc định
và mọi thứ diễn tiến như năm tuổi là năm tuyệt vời của Thảo, mọi thứ theo sau đều tuần tự dĩ nhiên tiến hóa theo hướng đó.
Điều này chứng minh vạn lần, lần nữa cho câu nói yêu thích muôn thuở của Thảo ' It's all in your head' mà lần đầu tiên đọc được từ cô Phương peace.

Và một cô gái hết sức xinh đẹp, lại đã nói với tôi,
chỉ tay tôi kể cho cổ nghe rằng cuộc đời tôi rất may mắn.
và điều đó gieo trong tôi nhiều tự hỏi.
Tôi không nghĩ mình quá may mắn, tôi không miễn nhiễm trước nỗi buồn,
Và lý do tôi kể ra năm nay và cuộc đời thật ra chỉ là cái cớ để tôi viết về năm ngoái của mình.

Once I had a dog, or should I say He once had me.
He showed me his room, isn't it good
Gâu gâu gâu wood.

Xin lỗi vì tôi sẽ không nói xin lỗi vì đã tự tiên tháo lắp một vài trình tự.

Tôi có một con cún , hay tôi phải nói là anh ấy đã có tôi
Anh ấy dạy tôi học tiếng Pháp và điều đó khiến dòng này của tôi không phải là dịch lại từ dòng trên.
Tôi vẫn còn nhớ dù chỉ rất ít silence*im dùm coi* , je suis désolé *xin lỗi nha bưởi*, bon appetite* ăn ngon đi thôi*
Anh ấy ồn ào ở bên cạnh tôi
cho dù có ai đang ngắm nhìn
cho dù có ai đang nhìn
mặc kệ có ai đang nhìn
anh ấy đã luôn ở bên cạnh tôi

khi tôi buồn anh ấy không nói tôi đừng buồn nữa
khi anh ấy buồn tôi không nói anh ấy đừng buồn nữa
khi chúng tôi vui cả hai chúng tôi chửi nhau , tôi chưa bao giờ có thể vừa chửi ai vừa cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Anh ấy chờ thứ tôi chờ hàng giờ ở hai nơi khác nhau và khi tôi gọi điên thoại xin lỗi anh ấy anh ấy nói không sao đâu.
và ngày hôm sau anh ấy lại ở đó.
Thời gian đó trong đầu tôi là hình ảnh một hành tinh tròn và trên đó chỉ có một cô gái đứng đó với con cún của cô ấy bên cạnh.

Tôi không biết điều gì đã đem chúng tôi đến với nhau.

Anh ấy không nói cho tôi biết tôi nên làm gì
Anh ấy cũng không nói tôi nên làm gì
và anh ấy không nói tôi phải làm gì

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi làm anh ấy buồn
Tôi gọi điện thoại cho từng người tôi biết vì tôi không thể gọi được cho máy của ảnh
và tất cả những người bạn tôi biết đều biết tôi đã làm con cún của mình buồn.
Tôi nhớ lần đầu tiên ảnh làm tôi buồn
Ảnh xin lỗi nhảy qua khỏi cái hố , và xin lỗi tôi.

Chưa từng có điều gì được nói như chúng tôi hãy ở bên nhau
Chưa từng có điều gì được nói như chúng tôi nên ở bên nhau
Chưa từng có điều gì được nói như tôi hãy ở bên anh ấy
Chưa từng có điều gì được nói như anh ấy hãy ở bên tôi


Nếu tôi sắp viết rất dở, hãy để tôi xóa nó đi.
Vì những thứ tôi sắp viết về, là một phần đoạn đời của tôi bằng chữ.



Năm ngoái của tôi đã kết thúc rồi.
Chúng tôi đã khóc và đã cười.
Khi chúng tôi vẫn còn có thể,
Khi chúng tôi vẫn còn trẻ.
Hầu hết quoãng thời gian mà ngày trôi qua và chúng tôi va đập vào nhau.
Tôi luôn tìm thấy mình đang ngồi dán mắt vào màn hình máy tính trong vài giờ hoặc nhiều giờ trước khi giao thừa đến
Để cố gắng xếp một năm vào vài ngàn chữ.

Năm nay tôi không ở đó nữa.
Tôi đi chơi.
Giao thừa tôi với Loan chụp sao rồi đi ngủ.






Năm ngoái của tôi đã kết thúc rồi.
Và nếu như tôi có điều gì để viết về nó,

22.2.11

it's over

this morning i woke up
i found it does no longer mean
, the fight, every fight in every single kind of meaning






and i feel so light.

21.2.11






tôi thích trong đầu mình có không khí
đó là khi mọi thứ đều trở nên rất đẹp
từng cái khoen đều trở nên rất đẹp
và ngày tiếp theo khi đọc lại tôi sẽ không biết mình đang nhìn cái túi và nói ra điều này

tôi thường có những giấc mơ đẹp vào thời thơ ấu của mình
về những con ngựa rất trắng bước đi trên khung nền trắng và đó là khi tất cả âm thanh chỉ có thể được nghe bằng mắt
như là trong đầu có mây và mọi thứ trở nên rất nhẹ.

và những cơn ác mộng về những căn phòng rất chật và đồ đạc rất nhọn và không muốn gõ về nó nữa.


sẽ là không lâu nữa cho đến khi vòng quoay tiếp theo quanh mặt trời của tôi bắt đầu
đó sẽ là lần thứ 24
nhưng tôi thích gọi nó 21 lần thứ 3
vì hai lý do hiện hữu trong đầu
tôi thích số 21
và tôi không thấy số tuổi có gì đó dính líu đến tôi trong cuộc đời này.


tôi luôn tự hỏi sao mình đã lại được sinh ra với quá nhiều mâu thuẫn
mâu thuẫn hiện hữu trong đầu tôi
chạy dọc khắp cơ thể tôi
ám muội trong những điều tôi cảm thấy
quấn quít theo từng định nghĩa

tôi thích những ngón tay dài , rất dài
những ngón tay của tôi rất ngắn
tôi thích những khuôn mặt dài rất nhỏ
mặt của tôi rất tròn
thậm chí những khuôn mặt tôi có cũng rất tròn
đó là một hình tròn khiêu khích đến đáng ghét
và tôi thích những đôi vai thật gầy, những đôi chân thật dài, và những hốc mắt sâu nằm hai bên sóng mũi cao
và tôi tự hỏi mình phải làm sao đây với những hình tròn của mình
tôi không thể bóp nó trở thành tam giác
không phải vì tôi không muốn
không phải vì tôi không thể
vì tôi không phải tam giác.
điều này thuộc về một lập trường tôn giáo kín nhưng kiên cố trong đầu tôi.
và đó là khi hình tròn của tôi trở nên đẹp hơn bất kỳ tam giác nào có thể


nó tượng tự như khi tôi được khẳng định một lần nữa hầu hết những thứ tôi có đều do bản thân tôi tự tạo ra cho mình.
kể cả tình yêu của tôi.
và như một người đàn bà tôi cảm thấy tủi hổ vì tôi đã không được nó tìm thấy
và những ngày tháng được săn đón đã chưa bao giờ tôi được trải qua
và sự chờ đợi và sự chịu đựng và sự nhẫn nhịn
từng giọt âm thanh tôi thốt ra từng cử chỉ tôi làm và từng thứ tôi nhìn tới
chưa bao giờ được quan sát
tôi nghĩ đó là một nỗi buồn vô hạn có thể đi qua nhiều nơi, phủ định hiện tại bất kể nó chỉ là một tạo vật thuộc về quá khứ.
và như một người khách du lịch chăm chỉ, đôi khi nó sẽ quay lại và nói cho chúng tôi nghe nước lũ đã tràn qua nơi này như thế nào và người ta đã khóc ra sao dù hôm nay là một ngày tất cả nước đều đã bốc hơi khỏi mặt địa cầu.

và, như một con người
tôi tự hào vì những gì mình đã cố gắng để có được.
điều tôi có được là thứ của tôi vì tôi đã tự tìm ra nó cho bản thân mình,
không một phần trăm suy nghĩ đắn đo vì sự xứng đáng của bản thân trước hạnh phúc mình đang có
và không một giây do dự

10.2.11

Nhìn.

Và bạn cảm thấy thật lạ khi nhận ra có ai đó đang ngắm nhìn mình
dù đó là một cái nhìn từ tháng sáu năm ngoái và bây giờ đã là tháng ba và tất nhiên những con số chỉ là tương đối
mức độ tương đối này trải từ giả định đến hư hoặc làm bạn có cảm giác bây giờ cô ấy vẫn đang nhìn đấy
nó dịu dàng và yên tĩnh và kẻ duy nhất tạo ra âm thanh ở đây là bạn
và khi uống trà cũng là quá thô tục, bạn tự hỏi mình có nên tiếp tục hít thở



và bạn nhận ra mình đã luôn cảm mến người con gái này
và bạn chân thành biết điều đó
khi bạn quyết định xỏ lại giày cũ hít thở sâu hơn và đi tu chai sữa vì bạn đã chưa bao giờ thích uống trà đó chỉ là một nỗ lực phù phiếm mà bạn nghĩ sẽ khiến cô ấy thích bạn hơn giờ đã trở nên không cần thiết nữa.








Các cô gái , xin lỗi , của tôi. Thật quá đáng yêu mà từ này có lẽ nhờ họ mà lấp lánh vậy.

9.2.11

The first and only wednesday of ninth feb 011





Ngày thứ tư đầu tiên và duy nhất của ngày chín tháng hai năm sau là đến tận thế.
đặt tên hay thật cho việc không biết đặt tên thế nào.

.
đôi khi tôi tự hỏi điều duy nhất đã mang chúng mình đến với nhau là gì
Và những điều gì đang mang mình xa rời nhau.
Nhưng có lẽ đã đến lúc nói lời chia tay mà
chúng ta sẽ không bao giờ nói
để hẹn gặp lại vào một lần khác khi cười cũng thật nhẹ nhõm và mát mẻ
tạm biệt cô.
tạm biệt xin tạm biệt.



.
trên đời này bao nhiêu là thứ dễ thương và dễ thích thú
nhưng chọn một thứ dễ thương để trở thành một thứ của mình thì không còn dễ nữa.
trên đời có bao thứ đẹp đẽ
nhưng vẻ đẹp của bản thân lại là thứ không thể mang từ nơi khác đến.
không rồi cũng tàn phai.

Today quoted.

"The beauty looked at with the eyes doesn’t last forever"

7.2.11

new year something to write for



I just came back,
yesterday from the island.
but it felt like i never left this place and my very room.
She said maybe i should go away for the whole year only then the miss would start growing.
i guess so , i didnt miss my house , my home or my room.
now that i started it. i found Myself didnt miss my old house as well. the Place I spent my childhood at.
is This something sad to admit?
I can remember the incidents, the happy ones , the sorrowful ones but it's not the miss that feels like killing me.
my loved Mother said it many times, she gave birth to a cat that will go away whenever it wants and if it's here it's either because it wants to or it's not be able to leave yet.

6.2.11

new year thing

what a strange thing sitting here eating guava and thinking about my future

23.1.11

sunday morning.







just bathed,
and feel a little beautiful.

21.1.11

.

I know it's not something easy
I know it's not something pleasant
I know it's not something natural
But I was just doing what I could
No I was doing what I can
No I am doing what I can
To fulfill the life that I was given.
It's so hard knowing now I have a family besides my parents.
It's so hard acknowledging now I'm going to have a family my own.
And I'm going to work the walk I make.
But if it's something brought me to tears.
I know it's not something common.
And there's nothing worth having comes easy.
I know this is brilliant.
And god it wont be easy.
But never let me go.

.






how about, ripping short all the finger nails ,
So the moon wont raise
and the blue wont come
and the heart wont hurt
and my eyes dont see.
And my heart doesnt beat
.
And it all closes thin.


But it was all jokes.
So I have just another morning overcoming my ivory madness.
And days , and days, and days, once more.

18.1.11

Norwegian wood.





Lúc tôi đọc truyện này tôi nhớ mình đã nhìn trô trố vào cái hố trên người Tohru.
Tôi không có ý khinh miệt hay phân biệt tôi tự hỏi làm sao để tôi lấp cái của tôi lại.
Sau đó tôi lại nhìn hổn hển vào cái hố của Naoko và Reiko và các bạn.
Tôi cũng tự hỏi câu tương tự.
Tôi nhớ có hồi lâu tôi viết cái gì đó tương tự như .
Làm thế nào để tiêu hủy một cái hố ngoài việc phá vỡ nó và tạo ra một cái to hơn.
Và sau đó tôi nhớ tôi đã khóc vì một mõm đất nhô như thế nào khi so sánh nó với cái hố trên ngực mình.
Nói chung là một kiểu sắp xếp từ ngữ mà mình gặp hằng ngày.
Xếp tụi nó lại với nhau, thật ra chuyện đó rất dễ và tôi rất hãi những đoạn chữ nghe mùi hùng vĩ.
Tôi thích thật ít chữ, bên cạnh cái gì thật lớn.*


Và thời gian đã trôi qua rồi,
Lúc tôi nghĩ thật buồn quá tôi đang ở đâu tôi đang làm gì tôi làm sao có thể tìm thấy chính mình.
Và thời gian đã trôi qua rồi,
Lúc tôi thấy mọi thứ thật đáng chán ngán và ở đâu là sự thật là tôi sẽ hỏi anh và anh sẽ trả lời cho tôi một câu mà tôi sẽ không bao giờ thõa mãn và thời gian đã trôi qua rồi, lúc ngồi gục nhìn ngắm thất bại của mình, những gì mình có và những gì chưa có và những gì tệ hại và những gì tuyệt mỹ.
Và thời gian đã trôi qua rồi khi tôi đứng lặng tự hỏi mình là ai mình thật sự là người như thế nào.
Ban không nghĩ đó là một điều khá cũ khi cứ lặp đi lặp lại nó , viết nên những câu chuyện lớn về việc đi tìm sự thật cái tôi , tạo ra những bộ film bự giải thích vì sao tôi đã không như thế này và không như thế kia.
Bạn có nghĩ sự thật thật ra nằm trong túi chúng ta và sự thật là một thứ hư cấu chết tiệt và sự thật bạn đi tìm có thể là thứ bạn tin tưởng , hoặc được làm cho tin tưởng, nhưng hãy hỏi bản thân, sau khi bạn tìm ra sự thật điều gì sẽ xảy ra.
Sự thật,
Thật là một điều tuyệt vời có phải không.
Hai chữ đó rất đẹp.
Nhưng tôi nghĩ thật sự chỉ nên nằm dưới câu nói.
Hoặc ít nhất sau câu nói.
Thật sự nên ở một dạng khác. Một hành động, một tác phẩm , một tòa lâu đài, một ngọn núi, cây cổ thụ, là đại dương.
Và không bao giờ nên được nói ra.
Vì không phải khi đó nó bắt đầu bị bốc hơi và không phải vì khi đó nó sẽ rơi tõm vào thế giới này và bắt đầu bị oxy hóa.
Mà nó sẽ nuốt gọn đại dương , ngọn núi, cây cổ thụ, tòa lâu đài, hành động vào hai chữ thật sự hình chữ nhật, dẹp, cũn, khô.
Nước sẽ bốc hơi và núi sẽ nhẵn và cây sẽ trụi và lâu đài sẽ hoang tàn và mọi thử chỉ còn lại hai chữ ' thật sự '. Cho đến khi bản thân chỉ thật sự chỉ còn dành cho tả tơi và kiệt quệ.


Tôi muốn thứ nằm ngoài túi áo của mình.
Nằm ngoài bản thân mình.
Tôi muốn được hạnh phúc và trọn vẹn.
Tôi nghĩ đó là một trong những điều tốt đẹp.
Những điều tốt đẹp nằm ngoài bản thân tôi.
Và có đôi khi tôi sẽ chống lại bản thân mình để bảo vệ nó.
Tôi không phải kẻ mù quáng, tôi không phải kẻ sẽ đánh mất bản thân mình.
Vì tôi biết tôi chân thành muốn được hạnh phúc, dù có là bản thể hư hỏng nhất của tôi đang nói chuyện.








Tôi không nhớ hết lời thoại của đoạn đó,
Tôi chỉ nhớ cổ hỏi ảnh liệu nếu sau này cổ không bao giờ có thể làm tình cùng ảnh thì ảnh có còn yêu cổ không.
Tôi nhớ lúc ảnh trả lời có mà, ảnh là một người lạc quan.
Giọt nước mắt bên phải của cổ và giọt nước mắt bên trái của tôi rơi cùng một lúc.
Nói về những sự trùng hợp, đây cũng là một sự trùng hợp yêu thích trong ngày hôm nay.

10.1.11

John Lennon-Yoko Ono.







Tui rất thích John Lennon.
Tui thích lúc ảnh hát,
Hãy tưởng tượng không hề có thứ gọi là thiên đường
điều đó cũng dễ thôi nếu ta cố gắng
và không có địa ngục bên dưới chúng ta
chỉ có bầu trời ngự trị bên trên đầu
bạn có thể nói tôi là một kẻ mơ mộng
nhưng tôi không phải là người duy nhất
và tôi hi vọng một ngày nào đó bạn có thể đến cùng chúng tôi
và bạn có thể nói tôi là một kẻ mơ mộng
nhưng tôi đâu phải là người duy nhất
tôi hi vọng một ngày nào đó bạn sẽ gia nhập với chúng tôi.


9.1.11

today.

Today was fruitful. I'd like for a day like today would happen everyday.
Another way.
Ways.



And as I think about his words.
A beautiful persons's words.
I now that think.
I won't suppress my honest feelings.
But I will address it honestly correct.
So I won't blame things wrong,
decorating a bedroom into a butcher's shop,
grow flowers on concrete hoping they would grow,
and leading my life ashtray.



Thank you for the beautiful.

8.1.11

.

Đã lâu rồi , nhiều ngày , nhiều trăm ngày đã trôi qua, tôi mới lại khóc nhiều như lúc nãy.
Nhưng nói như đùa chứ, tôi cảm thấy đó là những giọt nước mắt sẽ khiến tôi mạnh hơn.
Khi viết câu vừa trên tôi có thể thêm hàng triệu ý đi kèm, có thể mở ngoặc đơn và viết vào đó hàng triệu chữ và đó là nói quá nhưng cảm giác về nó thì không khác chút nào . Đã lâu rồi tôi không khóc như lúc nãy, khi mà vừa khóc vừa cảm thấy tỉnh táo và biết là sau đó mình sẽ khỏe mạnh . Tôi đã luôn cố gắng kìm nước mắt , lời nói và tất cả những mũi nhọn vì tôi đã luôn sợ những thứ này đổ vỡ vì khi so sánh giữa khóc và hành động thiếu thận trọng bằng hoặc gần bằng từ bỏ và để tất cả rơi xuống mặt đất trong lúc chỉ có một mình tôi cố gắng nắm giữ tất cả cho mọi thứ vận động thì đúng là tôi sẽ tự ấn nút shut down cho một hệ thống ngay từ đầu tự tôi khởi động nó và luôn để ý sửa chữa nó, điều đó thật buồn quá, nỗi buồn đó đã luôn ở bên trong tôi. Nó giống như ung thư, một thứ không thể căm ghét vì nó là một phần của cơ thể mình. Và đó là một nỗi khổ bất lực và nước mắt nhỏ xuống chỉ có thể là những giọt thật khẽ vì nếu có ai vô tình bắt được họ sẽ gửi trát đến toàn yêu cầu tôi shut down toàn bộ hệt thống đó đi, và đó là một nỗi khổ, giống như mất đi phần thân thể của mình, cắt đi khối ung thư gọi là tim mình. Tôi không muốn mình khóc những giọt nước mắt này, những giọt nước mắt khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Tôi muốn những giọt nước mắt lúc nãy, lúc tôi khóc khi nhìn thấy một điều tuyệt đẹp. Nó làm tôi oằn người đau khổ, nhưng không phải là những giọt nước mắt phải rơi thật khẽ và nhỏ thật yên.
Đã từ lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy tiếng mình khóc trong đêm. Và nếu khóc là một thứ hành động sẽ làm ô danh người thực hiện tôi tin người ta đã sai lầm lớn khi nghĩ vậy. Vì lúc nãy tôi khóc trong lòng cảm thấy hoàn toàn không hổ thẹn. Và tôi nghe thấy tiếng mình khóc và tôi cảm thấy mình còn sống , không phải thật khẽ và thật yên, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình đã khóc tuyệt vời đến như vậy.

Nhưng khóc vẫn luôn luôn là một điều không tuyệt vời cho lắm cho dù nó có tuyệt đến đỉnh điểm của một chữ tuyệt đi nữa.
Tôi nghĩ cô gái đó thật sự rất hay. Cô ta có thể khiến cho tôi khóc và cảm thấy tuyệt vời cùng một lúc. Quả là một điều đáng ghen tị biết bao. Nhưng thú vị thay là tôi cũng không cảm thấy ghen tị và tôi đang tự hỏi thật ra điều gì đã khiến tôi cảm thấy như vậy. Và tôi thật ra đã khóc vì điều gì. Tôi không ghen tức có thể nào vì tôi tin là tôi còn cừ khôi hơn thế. Nghe có vẻ hoang đường vì tôi đã nhìn thấy những gì cô ta làm. Tôi nghĩ tôi đã luôn bỏ qua phần đó và đã vẫn luôn trả giá cho nó. Tôi cần một cái móng nhà tốt. Tôi đã không đúc móng cho mọi thứ và tôi đã luôn lơ lửng trên mặt đất.

Tôi tự hỏi khi tôi viết ra những điều quá rõ ràng mà lẽ ra người ta phải để ở trong tim và viết trong lòng bàn tay mình , và lát nữa tôi sẽ bấm button tên PUBLISH POST và có những người sẽ đọc qua nó và liệu tôi có phải trả giá cho việc mình đang làm hết sức reckless này không. Và người ta có thể sẽ nói về nó , hoặc tệ hơn nói về nó theo một cách khác. Nhưng tôi vẫn sẽ bấm và xem điều này dẫn tôi đến đâu. Những người đọc được sẽ hiểu và dè chừng hay không hiểu và dè chừng hay - xin lỗi tôi vẫn luôn mơ mộng như thế, rằng thế giới này thật ra rất tốt đẹp, và ngươi` ta có thể sẽ can đảm và chân thành hơn khi nói chuyện với tôi.

Tôi nghĩ đã đến lúc mình được đối xử đúng đắn, vì tôi đã luôn bị đối xử sai. Nhưng tôi đã lầm. Tôi đã bị đối xử sai không dẫn đến việc tôi sẽ được đối xử đúng đắn. Khoan xét đến việc tôi làm cái quái gì mà tự đặt mình vào vị trí ngôi thứ ba số ít và đang trở nên hoàn toàn bị động ở đây. Tôi đang nói về việc tôi nghĩ mình phải được đối xử đúng sau một quãng thời gian tôi đã bị đối xử sai và đó gần như đã trở thành một kết nối nguyên nhân hệ quả bên trong tôi. Chỗ này tôi bị mắc kẹt. Tôi nghĩ đó là một trong những dạng tư tưởng cũ đã luôn được nuôi cấy trong tôi. Nói chung là sai lầm của nó đi từ việc tôi đặt mình vào vị trí ngôi thứ ba số ít và đứng đó như một thằng ăn mày để được/bị đối xử. Suy nghĩ được sinh ra sau đó đã hình thành trong tôi ít lâu. Là tôi đứng tại vị trí ngôi thứ nhất số ít và tôi sẽ tự bảo vệ mình. Suy nghĩ này khiến cho tôi sinh ra một số hành vi quá khích mà theo bản thân tôi cảm thấy là mình không còn hiền lành như xưa. Mà đó lại là một trong những đức tính hay detail mà tôi đã từng rất thích ở đứa con gái tôi đã từng là. Tôi sẽ phản ứng lại khi người ta chạm vào tôi và tôi sẽ nói rõ ràng những gì mình nghĩ và sẽ cố gắng làm điều đó đến nỗi có thể khiến cho người khác nghĩ là tôi tự vĩ và quan trọng hóa vân' đề. Nhưng đó là một trong những chuyện mà tôi phải đối đầu và điều khiển cho nó thân thiện với môi trường hơn vì tôi không bao giờ muốn mình ở trong vị trí phải chịu đựng lời nói hay hành động của người khác hay một nhóm hay nhiều nhóm người khác thêm một lần nào nữa. Tôi đã quá chán ngấy những trò nói xấu hay ' nói thật ' sau lưng tôi mà không có chút tự trọng hay quân tử nói thẳng để tôi có thể bảo vệ mình hợp lý hơn. Nói chung là cho tôi khinh bỉ cái trò đó. Tôi nghĩ mình nên dừng lại ở tụm này tại đây. Nó đang dẫn tôi vào con đường quá quan tâm đến xung quanh trong khi cái tôi thật sự phải đầu tư quan tâm và khiến tôi rơi nước mắt ban nãy nằm ở bên trong.

Tôi đã trải qua một quãng đường dài và cho phép tôi nói thật là tôi đã phí hoài rất nhiều thứ. Tôi cảm thấy một phần trong tôi đã trở nên cay đắng và tôi biết việc đó không giúp được gì cho mình mà chỉ hại mình thôi vì xung quanh thế giới này hình cầu và tôi đã vô tình để cho mình bị thương sau đó để lại sẹo đen tại điểm này trong khi tôi đã có thể bỏ qua nó và dâng hiến mình cho những thức xứng đáng hơn.
Nhưng một trong những vấn đề lớn của tôi là bản thân tôi tự nhận thức khi mình không tự làm ra được cái gì thì cái đó không thuộc về tôi. Và ngay cả tình yêu cũng vậy. Và nếu tôi được tìm thấy tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ tin điều đó và tôi sẽ bước ra khỏi nó vì nghĩ nó không có thật và cần phải có một người đàn ông bản lĩnh , anh ta phải dài, phải sâu , phải rộng để có thể khiến cho tôi chấp nhận một thứ tìm đến mình chứ tôi không mất công tìm kiếm nó. Nhưng có lẽ anh ta không tồn tại. Và tôi đã tự đi tìm người đàn ông của tôi. Tôi cảm thấy hoàn toàn không có chút hổ thẹn nói ra điều đó, đó là điều tôi cảm thấy tự hào và tôi nghĩ nó là một trong những phần khiến tôi vô cùng đàn ông. Tôi tự hào mình đã tìm ra người yêu của mình , khiến anh ta yêu tôi và chúng tôi sẽ ở bên nhau tại cuộc đời này. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì điều đó, tôi tự tìm ra nó , tự tạo ra nó , và tôi chứ không ai khác có toàn quyền xứng đáng được tận hưởng điều đó. Nhưng tôi không phủ nhận những cố gắng của người đàn ông của mình, tôi nghĩ anh ta rất chân thành, anh ta không nói dối, và anh ta cũng rất tuyệt vời , và đó là một trong những lý do khiến tôi đã chọn anh ta chứ không ai khác. Nhưng nếu tôi có thể đàn ông hơn chút nữa, tôi sẽ để cho mọi thứ diễn ra như cách một người đàn ông thường làm , không quá cố gắng control mọi thứ và goes with the flow, để cho mọi thứ đi theo dòng chảy. Nhưng tôi đàn bà ở đây vì tôi tin như một điều hiển nhiên, một thứ fact và thực tế không có gì đúng đắn hơn là tôi sẽ làm mọi thứ để giết đi thứ có thể hại đến cái hạnh phúc mà tôi đã phải quá khổ công và hi sinh quá nhiều thứ để có thể có được. Tôi nghĩ chỗ này người ta có thể lợi dụng để gán cho tôi tội giết người sau này vì tôi hoàn toàn có thể làm như vậy. Nhưng có một chỗ nữa tôi không chắc chắn. Là tôi hiện tại muốn người đàn ông của mình đối xử toàn vẹn với tôi vì đó là bản chất đàn bà trong mối quan hệ của tôi hay vì tôi cảm thấy mình cần được bù đắp cho tất cả những gì đã xảy ra. Nếu là option đầu tiên thì tôi sẽ cảm thây' nhe. nhõm hơn vì điều đó có nghĩa là tôi đã lành thương và nó cũng đúng với lập trường của tôi trong một mối quan hệ. Nhưng option thứ hai là không thể chối bỏ nên tôi đoán là tôi bị cả hai suy nghĩ đó chi phối.

Đã từng có một người con trai nói với tôi là tôi sống KHÔNG thoải mái. Trước khi xét đến chuyện anh ta có đủ tư cách để nói điều đó và anh ta đã trải qua được một phút làm tôi hay chưa để tự cho phép mình nói như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn, tôi nghĩ anh ta có phần nói đúng. Tôi luôn cố gắng bảo vệ thứ mà tôi nghĩ nó thật đẹp. Tôi không nói nghỉ chơi trong một mối quan hệ trước, từ lúc tôi còn nhỏ đến hiện tại. Đó là một trong những lý do khiến người đàn ông tôi yêu không cảm thấy lo lắng và sợ mất tôi đồng thời cũng là điều tệ hại với tôi khi tôi vừa phải thực hiện điều khiến cho tôi vẫn luôn là chính mình vừa cảm thấy vô cùng cay đắng khi nghĩ tại sao mình vẫn luôn là người phải gọi điện thoại trước và sẽ không có ai khác ngoài tôi sẽ năn nỉ cho bất kỳ thứ gì đã xảy ra , cho một cơn buồn nôn hay đau đầu. Có thể bản chất mọi thứ sai ngay từ đầu vi` tôi sinh ra không phải đàn ông và có những đức tính như một người đàn bà. Tôi biết cách đối xử với một người đàn bà nhưng tôi chưa bao giờ nhận được thứ gì khiến cho tôi cảm thấy mình là đàn bà, nên tôi luôn phân vân. Nhưng tôi sẽ quay lại với chuyện này sau đi. Tôi chỉ muốn nói ở đây rằng tôi sẽ còn bảo vệ những thứ tôi đã mất rất nhiều tâm sức nước mắt và con người để có được, và dù anh có nói gì về điều đó, tôi xin lỗi, hãy thử trải qua một ngày là tôi và hãy thử khóc giọt nước mắt của tôi và hãy thử ở trên chiếc giường của tôi vào đêm tháng năm trong hai năm vừa rồi và cắn răng khóc trong câm lặng , và nếu như anh đủ tài giỏi để có thể cảm thây' một thứ gì đó là quý giá trong cuộc đời anh, và nếu anh có đủ can đảm để đấu tranh vì nó như tất cả những gì tôi đã làm, đau khổ vì nó và vẫn không dừng lại, tôi thách anh có thể có một quãng thời gian tuyệt vời như vậy. Tôi xin cảm ơn anh và những lời nói thiếu logic của anh. Nhưng tôi không ghét anh một cách thuần khiết và trút mọi tội lỗi lên đầu anh cho nhẹ nhõm lòng tôi, cơ bản tôi không làm được, vì tôi cơ bản là chính bản thân tôi. Không phải vì anh.

Cho đến thời điểm hiện tại tôi đã ở bên cạnh người đàn ông tôi yêu. Và anh ta có thể làm gì để bảo vệ tôi giữa cuộc đời ngày mai hay có thể cố gắng bảo vệ tôi hay chỉ thuân` khiết bảo vệ tôi như một bản năng của anh ta không và anh ta có thể làm được đến đâu . Tôi không biết được. Điều đó hơi làm tôi lo lắng. Anh ta vẫn còn rất trẻ, anh ta còn chưa hiểu hay trải qua cảm giác phải từ bỏ chính bản thân mình vì một ai đó, thứ luôn xé xác tôi. Và anh ta còn chưa trải qua phải phạm lỗi lâm` và chống lại một thứ không sai chút nào, cơ bản nó đúng nhưng vẫn phải chống lại nó , làm hại nó, để cho gia đình của anh ta không bị xâm phạm là như thế nào. Như việc nhìn thấy một con mèo con tật nguyền và sau cảm giác thương tội nó vô cùng thì suy nghĩ nó sẽ khiến cho người thân của mình bị bệnh và rận của nó sẽ bò khắp người con mình như thế nào lướt theo sao khiến cho việc muốn cảm thấy thương tội một sinh vật vô hại vô cùng nhỏ bé cũng trở nên khó khăn và không còn thuần khiết nữa. Anh ta chưa hề có thể trải qua cảm giác đó. Tôi không biết mình còn hãy chờ được tới bao lâu cho điều đó xảy ra. Và suy nghĩ về việc phải cố gắng từng ngày đi đến một người sẽ đánh mình, nhưng ngày qua ngày vẫn không từ bỏ, cảm giác như dứt móng tay ra đó anh ta cũng từng trải qua. Và đó là hai điều cơ bản tuyệt vời khiến cho mọi thứ không chỉ có quan hệ tình dục , sinh con đẻ cái hay bất kỳ kiểu quan hệ nào tồn tại trên thế giới này diễn ra mà vẫn khiến cuộc đời đáng sống. Cả hai anh ta đều chưa trải qua và chưa có được. Hiện tại anh ta rất tuyệt vời, là một con người chân thành và chân thật, anh ta khớp với tôi , nhưng hai điều cơ bản đó nếu như chưa trải qua, và chưa tự lành được từ nó, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, và chúng tôi sẽ ra sao. But let's see about it then.

Nhưng có một thực tế , và điều đó luôn đúng, là nghề nghiệp của tôi sẽ không thức dậy một sáng chủ nhật nói rằng nó không còn yêu tôi nữa. Tôi đang đứng ở điểm cơ bản mà theo chân lý của tôi, xin lỗi , phải theo chân lý của tôi là gốc rễ của mọi phát triển , tôi đã có được nó và sacrifice rất nhiều cho nó , nhưng nó, tình cảm và tình yêu lại là thứ mông lung nhất trần đời này.
Nhưng tôi đã không làm gì cho thứ sẽ giữ cho tôi sống, tôi còn làm hại đến nó vì tôi đã luôn không bao giờ nói tôi đang có việc như thế nào và cơ bản thi` thật ra không có ai hỏi thăm tôi về điều đó và nó dẫn tôi đến việc tự ngấu nghiến thời gian làm việc của mình bằng những cuộc điện thoại dài chỉ để im lặng. Và tôi cảm thấy chưa có gì ngu đần hơn thế. Một người quan trọng đã nói với tôi khi tôi nói với cô ta tôi không thể yên tâm được, mọi thứ tôi không thể yên lòng được dù mọi chuyện đang rất tốt đẹp. Cô ta nói vì người đàn ông của tôi không làm cho tôi cảm thấy vậy. Tôi tự hỏi cô gái rất tuyệt kia người đàn ông của cô ta có làm được hơn người đàn ông của tôi không. Tôi đã từng thây' anh ta làm một chuyện rất dại dột vì cô ta. Tôi nghĩ anh ta cũng không tầm thường. Cảm giác này có phần bệnh hoạn. Nó cần một chút sai lầm để người ta có thể cảm thấy an lòng, một chút quá đáng để có thể cảm thấy vì mình người kia có thể làm mọi thứ trên đời kể cả risk danh dự của bản thân. Nói đến đây tôi cảm thây' vô cùng bế tắc vì nêu' tôi đòi hỏi một thứ không tồn tại hay người ta không muốn tạo ra nó. Tôi tin là người ta không muốn vì tôi tin bất kỳ thứ gì cũng có thể được tạo ra. Tôi muốn được thấy ít nhất vài lần người đàn ông của tôi làm điều dại dột và risk danh dự , bạn bè của anh ta vì tôi. Như tôi đã làm. Điều đó giết đi một phần cuộc sông' của tôi nhưng xây ở một nơi khác một thứ phẳng chắc như một mặt phẳng để cử động. Không phải sự kết hợp của tất cả những thứ tốt đẹp sẽ đẻ ra những thứ tốt đẹp. Nó cần những cung vị khác nhau để tạo những thứ bản chất khiến người ta yên lòng và hạnh phúc.
Tôi đang nói về nghề nghiệp của mình.
Tôi thật sự cảm thấy rất cay đắng và muốn mình thật ích kỷ để có thể dành tất cả thời gian tiền bạc và sức lực cho bản thân mình . Nhưng đó cũng là điều tôi không muôn' xảy ra . Tôi luôn muốn chia xẻ , điều này thật quá mâu thuẫn . Chúng không hợp tác với nhau. Tôi muốn thành công và tôi muốn chia xẻ. Tôi không dành toàn bộ tâm trí của mình cho bản thân và tôi muốn thành công. Tôi luôn suy nghĩ cho hai người, và muốn được chia xẻ , nhưng điều đó đôi khi thừa thãi vơi' anh ta va` luôn làm hại tôi khi tôi phải làm một mình. Nếu tôi một mình thì sao. Nếu tôi nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn thì sao. Và nếu tôi không hi sinh bất kỳ thứ gì vì anh ta mà dành hết cho tôi và các mối quan hệ của tôi thì sao. Tôi sẽ trở nên rất tệ hại. Tôi nghĩ đó là điều tôi cần.
Trở nên tệ hại. Ý tôi là trở nên độc lập và bớt quan tâm lại. Tôi không cần trái tim này vì lúc tôi gõ những dòng này tôi cảm thấy vô cùng xa lạ và ý nghĩ đó cào vào tôi và tôi muốn khóc. Tại sao tôi lại cần phải thể hiện nhiều quan tâm và thương yêu như vậy trong khi no' không mang lại một lợi ích thiết thực nào cho mình.

Tôi đang tự dẫn mình vào một lối suy nghĩ cụt.
Tôi nghĩ mình cần cảm thấy hạnh phúc và bản thân mình được yêu thương để cảm thấy hạnh phúc trong lúc làm những việc của mình. Mình đang nói về yếu tố gốc rễ chết tiệt trong đầu mình.
Tôi không biết mình ở đây có phải là quá muộn hay không. Để thành công và để yêu thương. Tôi không biết đến lúc mọi thứ trở nên tôt' đẹp tôi có còn đẹp và tốt nữa hay không. Tôi không muốn mình tàn úa khi mọi thứ xung quanh tôi tôt' đẹp. Tôi muốn mình đẹp cùng với những thành công của mình. Tôi sẽ không châp' nhận bản thân xấu xí.Tôi không phải kẻ quá lạc quan , quá bi quan hay quá thực tế , tôi đơn thuần có những tiêu chuẩn cho riêng mình. Và tôi không chấp nhận bản thân tôi xấu xí.
Nên để yên tâm trong lúc tôi làm việc, cho những thất bại va` thành công tiếp theo trong công việc của tôi, trong mối quan hệ của tôi, tôi luôn biết có những thứ tốt đẹp luôn ở ngoài kia chỉ vì tôi chưa gặp nó thôi. Nhưng nếu lúc tôi gặp được no' mà bản thân tôi xấu xí và thương tật, tôi sẽ không thể cảm thấy hạnh phúc và trọn vọn.
Cho đến khi tôi cảm thấy quá mệt mỏi và bản thân mình đã tàn rụi, tôi sẽ chết. Đó đơn thuần chỉ là một lựa chọn, tôi là một kẻ mơ mộng , nhưng tôi không quá khích với lạc quan , tôi không muốn lúc điều tốt đẹp đến, nó nói với tôi là tôi không thích hợp, và tôi xấu xí. Tôi có lựa chọn của mình, cho đến lúc đó, tôi sẽ chết. Tôi không thích cảm thấy mình chưa đạt, và tôi không thích cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn.
Nếu nó đến quá muộn, tôi không thể chờ được để có một cuộc gặp gỡ hoàn hảo. Tôi đơn giản chết đi.

4.1.11

Play time.


It was one morning






phuuuu
when I was alone-true




phuu
and wild-actually it's stupid












and free-actually it's nothing to do.







It was when awkward marries senselessness ...




while having an affair with spontaneous...





trying to cheat on boredom ...






at the same time flirting with random.









It was so hard to do the manual focus and it keeps on being out or soft.
I wished someone were there to help me with the focusing and ten second count downs but let's not talk about this when it's 2 in the morning like now.

3.1.11

second night of the year.









Nghe bự dữ ha, đêm thứ hai của năm , nghe nặng ký dữ àh , haha
well , whatever, just trying to find a name to name it besides entry monday 9:42PM 2011 January thing.

~ Tui , vừa mới viết một dòng tiếng Anh - Ngay sau một dòng tiếng Việt~ Thiệt là đáng lên án. Nên tui sẽ đặt * ở đây lát nữa tui sẽ quay lại với nó. *, phải *sao* ***** sao* *sao* *sao* *sao* *sao* *chíu* *chíu* *chíu* *chíu* *chói* *chói* *chói* *chói*.


Ở bàn ăn lúc nãy tui đoán mình đã nuốt nhiều hơn chỉ thức ăn vô bụng , tui nhớ tui có nhai thứ gì đó nghe lấp lánh và thấy yên tĩnh.
Má tui có lẽ đã kể một câu chuyện. Thú vị và ngon lành như trái cây mới chín mà người ta không thể gọi là thứ đồ vì con người không đã tạo ra nó và tui thích nhấn mạnh cái sự vắng mặt của loài người cùng các thứ gia vị knor nhân tạo trong một câu chuyện về chính một vài con người nên tui đã đặt chữ không trước chữ đã và gây ra một số khó chịu mà theo tui thấy là cần thiết và đôi chút mắc cười.

Đối với tui má tui là một cô Teresa nhỏ.
Cô ấy gần gũi và trẻ trung, rất xinh đẹp và nhân từ, theo cách riêng của cổ.
Cổ sẽ trữi bạn nếu bạn đối xử tệ hại với cổ, sau đó cổ sẽ chăm sóc thay quần áo nấu cháo và thay khăn đắp trán cho bạn lúc bạn bị sốt.
Cổ mắng bạn lúc bạn bị té và cổ nổi giận lúc bạn khóc và dành cả đời để yêu thương bạn.
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ lấp lánh chói sáng ngoài kia thiệt là quá đã làm sao .
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ khốn kiếp xấu xa tệ hại ngoài kia thật là buồn bã làm sao.
Và bạn sống ngày này sang ngày khác nhìn thấy bao nhiêu thứ trở nên tệ hại trong chốc lát lại trở nên tươi đẹp và con người bạn nghĩ đã rất xấu nở hoa khi nhìn thấy cổ đối xử tốt với họ.
Và lần này đến lần khác bạn thấy có thêm nhiều thứ khác nở ra lúc cổ đối xử tôt' với điều đó.
Sau đó từ lúc nào không biết bạn gọi cổ là Teresa nhỏ.
Và tất cả những gì bạn cần lúc ở bên cổ là tự tin làm cái gì đó hay ho để khoe với cổ và cảm thấy mình thật là cool quóa đi àh và khiến cổ tự hào.
Mà nói chung là khó lắm àh.


Câu chuyện của cổ mà tui nuốt được trong bữa ăn tối nói chung có một phần ở bên trên và một phần ở bên dưới, rất nhiều ở ngoài kia và tại đây tui không kể.

Nhưng tui phải ghi lại để tui giữ liên lạc với bản thân mình, và tui thì rất mau quên mất bản thân, tui ham vui lắm mà.
Tui đã nghĩ mình sẽ viết cái entry này thiệt là trang trọng, phải, nghe cho nó thiệt là hào hùng, phải, như một bản tuyên ngôn độc lập by Thảo vậy đó. Nhưng tui trịu không nỗi cái sự to bự của câu chữ, Nó làm tui buồn ọe, da gà tui nổi lên và mắt tui lờ đờ.
Nếu viết một cách đơn giản hơn thì tui sẽ ghi AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA thế là xong, vì nó vang như vậy đó. Tui thích cái gì đó hài hước, nhưng chân thành.Tui thích tìm thấy một thứ tuyệt đẹp trong một nơi lộn xộn. Và tui thích tìm thấy cũng như được tìm thấy và khi tui tìm thấy tui cảm thấy mình và người đã cất nó đi có một sự đồng cảm-MÀ tui ghéc cách phát âm của từ này nhưng yêu thích ý nghĩa của nó. Giống như tụi tui đang đá lông nheo với nhau *Chóc*. vậy đó .


Tui đã trải qua một ít thời gian trên mặt đất,
Tui đã gặp gỡ và yêu thương,
Tui cô độc và buồn bã,
Và tui lại gặp gỡ và yêu thương,
Tui đã gặp nhiều con người dễ mến.
Và nhiều trong họ trở thành bạn của tui.
Va tụi tui đã ở bên nhau, một ngày , một tuần , một tháng , vài tháng, vài năm, nhiều năm.
Và tui đã làm những điều đúng và những điều được cho là đúng.
Và tui đã làm những điều sai và những điều được cho là sai.
Và tui đã nhận lại những điều tương tự.
Và nếu tui gõ lại lần sau tui đọc lại tui sẽ phát bực.
Và lúc tui nuốt câu chuyện của má tui.
Tui nghĩ mình đã lộn khi nghĩ mình nên khép cửa bưu điện, và hạn chế những chuyến bưu phẩm mà thời gian phản hồi thư tín trở lại sẽ cứa vô lòng tui và làm đứt dạ dày khiến tui ăn không ngon cào vô mặt khiến tui ngủ không yên và ngắt nhéo trái tim lỗ chỗ của tui.
Và thời gian dài không cho bồ câu đi lại chỉ khiến cho ngày tui thêm dài và đời tui thêm buồng và tui chỉ được biết bạn tui nghĩ gì về tui cũng như hay quóa- biết gì về tui qua kênh thông tin liên lạc khác.
Nhưng tui không viết lại những gì đã viết, và tui không viết lại những gì chưa viết. Tui tự viết những gì tui viết.



Nên tui cho thời gian tik tok , bồ câu rải phân trên đường đưa thơ. Và cỏ rác tóc tai tự mọc
And thank you for the beautiful.

Sao giờ người ta không viết thơ thay vì thư he, thơ theo nghĩa nào thì cũng thơ hơn là thư mà.





Hết entry.


* Ừa , còn cái *sao* *** đó mà, '.'- trong đầu tui nó nổi blup lên câu đó và tui diết nó ra theo cái nghĩa và cái câu trong đầu của tui lúc tui tóm được nó và quoăng vào đây.

once

and again.

I saw something that has been done was done again in the exact same way.
And I feel wrinkles tickled up my eyes.
But
haha
suddenly , well ,it's not so sudden for always happing like that at all.
My thought lines turn the corner.
And I started to read it inside my head.
It's not about not doing it again. Well , call it muse , inspiration , inspired whatever thing you like to name.
I care about , how about trying to do it and see whether people can do it now can you?
Can I?
Well I've not yet tried to redo the works of others , I have the fear of seeing repeated things, And I have no luck in repeating my own works either, every time I try things turn out different.
But trying to complete a skill is brilliant, necessary, neat and clean. Why try a not while you can.
Looking forward for your new works then.

Sleep well.



T.intherain
and the sakes of keeping track of herself.